Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 185: Lãnh Ngạn VS Dịch Hàn



Sau khi Duy Nhất phân tích tình hình Mặc Toa lần cuối cùng thì trời đã tối rồi, Lãnh Ngạn mới gọ điện thoại đến hỏi cô có ăn cơm tối hay không, cô còn chưa ăn, cũng không có ý định trở về ăn, một mình không muốn về biệt thự ven biển, nên nói cho Lãnh Ngạn đến nhà Dung Tư Lam thăm Đóa Nhi, tiểu Thôi cũng đuổi đi, mình có thể tự thuê xe đến nhà họ Dung.

Ai ngờ trên đường gặp kẹt xe, sau nửa giờ còn không có dấu hiệu thông, bụng cô đói thầm thì gọi, quyết định xuống xe ngồi xe điện ngầm.

Sau khi xuống xe, mới phát hiện mình đang ở tầng trệt nhà hàng băng chuyền.

“Duy Nhất!” Theo một tiếng gọi Duy Nhất không nhịn được cười lắc đầu, trên thế giới này đúng là có chuyện trùng hợp như vậy, Dịch Hàn vừa đúng lúc từ tầng trên đi xuống.

“Cười đã chưa?” Dịch Hàn mỉm cười dưới ráng chiều vĩnh viễn hiền hòa như vậy.

“Em gặp được anh cười còn không được sao? Chẳng lẽ muốn em thấy anh thì khóc?” Duy Nhất cười đến càng sáng lạn hơn.

Dịch Hàn nghe cô nói xong cười lớn, “Đã lâu không gặp, có chịu nể mặt nếm thử món đồ ngọt mới của tụi anh không?”

“Tốt! Vừa đúng lúc em chưa ăn cơm! Em thế nhưng tới ăn cơm chùa đấy!”

Không biết tại sao, cảm giác Dịch Hàn rất dễ thân cận, coi như đã lâu không gặp, nói chuyện cũng rất tùy ý.

Dịch Hàn cười một tiếng, “Đại tổng giám đốc Nhiễm có thể hạ cố đến nhà hàng ăn cơm chùa là vinh hạnh của anh!”

“Hả? Sao anh biết nhanh như vậy?” Duy Nhất nhớ mình còn chưa tổ chức họp báo.

Dịch Hàn giơ tờ báo trong tay, “Toàn thế giới đều biết!”

Duy Nhất không do dự lắc đầu, “Bây giờ đội ngũ chó săn thật lợi hại!”

“Được rồi! Đây là chuyện rất tốt! Muốn chúc mừng một phen cho em! Xin mời!” Dịch Hàn rất lịch sự làm một động tác xin mời.

Duy Nhất cười ha hả, đi theo anh vào tòa nhà.

“Em ngồi trước đi, anh tự mình làm đồ ngọt cho em.” Dịch Hàn kéo ghế ra cho Duy Nhất.

“Ý này không tốt lắm!” Duy Nhất cười nói.

Dịch Hàn “Xuỵt” một tiếng, “Đây là vinh hạnh của anh!”

Trong phòng ăn mở nhạc êm dịu, Dịch Hàn die enda anle equydon còn chưa ra, Duy Nhất lấy sách vở mang theo người ra, đây là bài tập học kinh doanh Lãnh Ngạn sắp xếp mỗi ngày, còn nói muốn kiểm tra hàng ngày, nếu lúc đặt câu hỏi không trả lời được sẽ phạt cô, thật sự không có lẽ trời, anh rốt cuộc là gì của cô? Người yêu? Cha? Thầy giáo? Chiếm hết toàn bộ rồi!

Cô khẽ mỉm cười, chuyên tâm bắt đầu đọc sách, chỉ mong ngày mai không phải chịu phạt, lúc Lãnh Ngạn nghiêm túc đúng là đáng sợ!

“Đang nhìn cái gì? Nghiêm túc như vậy?” Dịch Hàn bưng một cái khay xuất hiện cạnh bàn ăn.

Vừa đúng lúc Duy Nhất gặp vấn đề không hiểu, nghĩ đến Dịch Hàn chắc cũng hiểu, nên lấy ra hỏi.

Dịch Hàn đặt khay lên bàn ăn, cười nói, “A, không ngại học hỏi kẻ dưới!”

“Đừng nói như vậy! Em thật sự tuyệt đối không hiểu, bây giờ bất đắc dĩ hết cách rồi, dạy em một chút!” Duy Nhất cong môi lên theo thói quen.

Trong ánh mắt Dịch Hàn hơi sững sờ, “Được! Em ăn xong bữa tối đi rồi anh dạy em!”

Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Sao anh và Lãnh Ngạn cùng tính tình!”

Dịch Hàn hơi sững sờ, “Tính tình gì?”

“Lão khí hoành thu *, giống như cha vậy!” Duy Nhất ăn một miệng lớn đồ ăn.

(*) lão khí hoành thu: cách nói chuyện, khí chất giống như người già.

“Ha ha!” Vẻ mặt Dịch Hàn buông lỏng, “Đó là quan tâm em! Em ăn từ từ, coi chừng mắc nghẹn!” Nói xong đưa nước trái cây cho cô.

“Anh xem, lại thế! Lão khí hoành thu còn thêm dài dòng, chính là dùng để khắc họa hai người!” Duy Nhất uống ừng ực một hơi cạn sạch nước trái cây, “Được rồi, có thể dạy em!”

Dịch Hàn nhìn thức ăn đầy bàn hoàn toàn không động, không khỏi cười cười, nhận lấy sách, kiên nhẫn giảng giải cho Duy Nhất nghe.

Nói một hơi lập tức nói gần một giờ, Duy Nhất không khỏi cảm thán, “Thì ra nghe anh giảng giải dễ hiểu hơn tự mình tìm tòi nhiều lần như vậy!”

Dịch Hàn cười to một trận, “Đó là đương nhiên, nếu không thế giới này còn cần thầy giáo làm gì? Thầy giáo cũng có thể thất nghiệp! Nếu em ăn hết bữa ăn tối còn dư lại, anh lại nói một giờ cho em nghe!”

Bụng Duy Nhất kêu ùng ục, cô cười xấu hổ, “Đúng là em đã quên, cơm trưa còn chưa ăn!”

“Cái này không thể được! Sẽ khiến dạ dày đói chết đấy! Lãnh Ngạn chăm sóc em như thế nào?” Dịch Hàn không khỏi nói.

“Cái này không liên quan dieendaanleequuydonn đến anh ấy, anh ấy có dặn dò em ăn, nhưng em bận, không muốn đi!” Duy Nhất lập tức biện hộ vì Lãnh Ngạn.

Dịch Hàn cười lắc đầu, vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ mang một phần bữa tối nữa lên.

“Phần vừa rồi nguội lạnh, ăn phần nóng này đi! Nhất định phải ăn!” Dịch Hàn dọn dẹp dao nĩa cho cô, lại nói, “Em đó, chỉ cần ai nói Lãnh Ngạn không tốt, em lập tức liều mạng với người ta! Cậu ta tốt thật như vậy sao? So với anh? Chỗ nào tốt hơn anh? Anh học tập một chút!”

Duy Nhất vừa ăn vừa nghĩ, “Cũng không nói lên chỗ nào được, tính tình không như ánh mặt trời giống anh, cũng không tỉ mỉ như anh, mặc dù diện mạo không tệ, nhưng anh cũng không kém anh ấy, tài nấu nướng, dĩ nhiên anh mở nhà hàng, tốt hơn anh ấy một chút, nhưng mà, không giải thích được, rất thích dáng vẻ của anh ấy, thích làm đồ ăn anh ấy làm, ha ha!”

“Nhìn dáng vẻ háo sắc của em kìa ! Thích ăn đồ ăn cậu ta làm đúng không? Vậy em về nhà kêu cậu ta làm cho em ăn, đừng ăn đồ ăn của anh!” Dịch Hàn giả bộ dọn bàn.

“Đừng!” Duy Nhất nóng nảy, “Không phải tối nay được ăn không sao? Đừng hẹp hòi như vậy chứ, vừa rồi còn nói em ăn xong bữa tối sẽ giảng bài cho em đấy!”

Dịch Hàn cười vỗ vỗ gáy, “Thì ra anh chỉ là đồ thay thế! Được, anh nhận! Có thể phục vụ vì đại tổng giám đốc Nhiễm, đồ thay thế anh cũng nguyện ý vậy! Như vậy đi, về sau để nhà hàng anh đặc biệt đưa bữa trưa đến cho em, như thế nào? Tránh cho em quên ăn trưa!”

“Được! Nếu không em dứt khoát muốn mời anh làm thầy, anh có kiên nhẫn hơn Lãnh Ngạn nhiều!” Duy Nhất mừng rỡ.

“Anh đây cũng không dám! Lãnh Ngạn sẽ giết anh không?” Dịch Hàn cười to.

Mới nói đến đây, điện thoại di động của Duy Nhất đã vang lên, Dịch Hàn nhướng nhướng mày, “Em xem, điện thoại gọi tới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.