Để cho cô cảm thấy may mắn chính là suốt ngày hôm nay Doãn Tử Nhiên không tới quấy rầy cô, để cho cô hoàn thành công việc của mình, hơn nữa lúc nghỉ rưa còn chờ má Tằng đi rồi làm xong chuyện riêng của mình.
Cô nhìn vật nhỏ trong tay, bắt đầu mong đợi buổi tối đến, bản thân không ý thức được, nụ cười bên môi dịu dàng cỡ nào, thậm chí lóe sáng như giấc mộng rực rỡ…
“Duy Nhất, đây là cái gì?!” Một tiếng hô to thức tỉnh cô, cô cuống quýt bỏ đồ vào trong túi xách, theo giọng nói nhìn sang, Mỹ Mỹ đang tò mò nhìn chằm chằm vào cái bọc túi xách của cô.
“Không có, không có gì!” Duy Nhất mất tự nhiên giải thích.
Mỹ Mỹ đi tới bên người cô hỏi ân cần, “Duy Nhất, có phải cậu có chuyện gì dối tớ?”
Duy Nhất lắc đầu, không muốn nói chuyện mình đã kết hôn ra cho cô ấy biết, “Không! Không có!”
“Duy Nhất, cậu đừng lừa tớ, cậu có biết bây giờ ở công ty đang bàn luận gì về cậu không?” Mỹ Mỹ cứ nhìn cô chằm chằm.
“Cái… cái gì?” Ánh mắt Duy Nhất dao động, không dám nhìn thẳng cô ấy.
“Họ nói quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc không trong sáng, dựa vào Tổng giám đốc leo lên vị trí thư ký này, sau đó tìm được người có tiền hơn thì chơi bắt cá hai tay, bỏ rơi Tổng giám đốc!” Mỹ Mỹ thở hổn hển nói, “Tớ biết rõ quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc, không ngờ thằng nhóc hay chơi chung một chỗ với cậu ngày đó lại chính là Tổng giám đốc, nhưng tớ không tin cậu bắt cá hai tay, cậu không phải loại người như vậy!
Duy Nhất không muốn giải thích, nhìn đồng hồ trên vách tường một chút, đẩy Mỹ Mỹ nói, “Cậu tin tưởng tớ là được rồi, để ý người ta nói làm gì vậy? Đến giờ làm việc rồi, cậu mau đi đi!”
Thật vất vả mới đẩy Mỹ Mỹ đi, Serena – một thư ký khác của Doãn Tử Nhiên – đi vào, khinh thường nhìn cô, sau đó lạnh lùng hừ mũi một tiếng.
Duy Nhất không rõ sự việc, thờ ơ mím môi, trở lại chỗ làm của mình.
Tự dưng bắt đầu mong đợi hết giờ, mong đợi trở về nhà họ Lãnh. Cuối cùng đã tới lúc tan làm, Duy Nhất mang túi xách chạy vào trong thang máy, giờ tan việc rất nhiều người, trong thang máy càng lúc càng chen chúc, còn có một số người không có ý tốt đẩy Duy Nhất sang bên cạnh, Duy Nhất bị ép đến góc khuất phía trong.
Thang máy đến, Duy Nhất không định chen lấn cùng các cô ấy, đợi đến khi các cô ấy đi gần hết, cô mới ra khỏi thang máy, nhưng dưới chân lại bị trẹo, cô ngã xuống cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy đóng lại, chân của cô bị thang máy kẹp lại, cô đau đến hét ầm lên, trong khi giãy không hiểu sao chân váy của cô lại bị rách ra, cô té xuống đất nửa người dưới chỉ còn quần lót.
Cô lúng túng dùng túi xách che kín nửa người dưới, nhưng sao che được? Chung quanh phát ra tiếng cười to, đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn dội lên người cô.
“Nhìn xem! Đây chính là người phụ nữ đó của Tổng giám đốc, nghe nói còn chơi bắt cá hai tay!”
“Quả nhiên là đủ điên khùng! Lại có thể cởi váy trong thang máy, cùng ai đây? Ra ngoài liền bất chấp! Diễm phúc như vậy!”
“Stop! Đây sợ rằng không phải là có phúc! Người lăng nhăng như vậy có thể có bệnh không? Đừng để bị lây bệnh!”
“Cũng phải! Này, các người ai tiếp xúc nhiều với cô ta, nhanh đi bệnh viện kiểm tra, xem có phải bị mắc bệnh Sida!”
“Này, các cậu nhìn mấy người đàn ông kia mắt nhìn đã không chớp rồi! Nhanh chóng nhớ kỹ, cô ta mặc quần lót màu hồng nhạt!”