Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 9: Hiệp ước



Chờ cảm xúc của Duy Nhất thoáng bình tĩnh lại, Tần Nhiên liền kéo cô ra, lấy một bản văn kiện.

“Thiếu phu nhân, đây là hiệp ước mà thiếu gia ủy thác tôi đưa cho cô xem, trên hiệp ước nói rõ, cô và thiếu gia tự nguyện kết hôn, thiếu gia sẽ giúp mẹ cô thắng ở phiên tòa, nếu một năm sau sinh đứa nhỏ, điều kiện trước tiên là bé trai, cô có thể lấy hai mươi triệu, dĩ nhiên nếu là bé gái mà nói cũng có thể lấy được mười triệu.”

Tần Nhiên đọc sơ qua nội dung hiệp ước cho cô, hỏi, “Thiếu phu nhân có cần tăng giảm gì không?”

Duy Nhất đã biết những điều kiện này trước khi kết hôn, cô không hề để ý đến bao nhiêu tiền, mục đích kết hôn của cô chính là muốn thiếu gia nhà họ Lãnh giúp cô cứu mẹ ra mà thôi.

Vì vậy, cô lắc lắc đầu.

“Nếu như không có, xin mời thiếu phu nhân ký tên ở đây.” Tần Nhiên đưa giấy, bút cho cô.

Cô lại thấy, chỗ ký tên trên văn kiện có hai chữ rồng bay phượng múa —— Lãnh Dực.

Cô ký tên mình ở bên cạnh, đặt bút xuống hỏi, “Tôi muốn biết, hôm nay tôi có thể đi gặp mẹ tôi?”

“Cái này, để tôi gọi điện thoại hỏi thiếu gia.” Tần Nhiên mở điện thoại di động gọi một cú điện thoại, sau khi nói mấy câu, Tần Nhiên cao hứng nói với cô, “Thiếu gia đồng ý rồi!”

“Cảm ơn anh!” Duy Nhất cảm ơn anh ta từ trong thâm tâm.

Tần Nhiên cười một tiếng, “Người cô nên cảm ơn chính là thiếu gia.”

Nhớ tới người đàn ông thô bạo tối hôm qua, Duy Nhất bĩu môi, cảm ơn anh ta? Không cần thiết! Giữa anh và cô hoàn toàn là giao dịch, cô không có tiền, cho nên dùng thân thể của mình để phục vụ anh ta mà thôi, cô không biết, nếu như ngày ấy, tên luật sư mập mạp chết tiệt kia cũng yêu cầu cô lên giường như thế, cô sẽ đồng ý không, có lẽ, vì cứu mẹ cũng bất chấp rất nhiều…

Tần Nhiên để nét mặt của cô vào trong mắt, Puck.die.endan/lequy,ddonn vẫn ôn hòa cười, lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho cô, “Đây là thiếu gia đưa cho cô, có chuyện cậu ấy sẽ tìm cô.”

Duy Nhất nhận lấy chiếc điện thoại di động màu hồng, bên trong một số điện thoại cũng không có, liền tiện tay ném qua, “Biết rồi. Chúng ta đi nhìn mẹ tôi trước, được không? Anh có thể theo giúp tôi không?”

“Dĩ nhiên, đây là công việc của tôi!” Tần Nhiên gật đầu, “Cô đi thay quần áo trước đi!”

Duy Nhất bịch bịch chạy lên lầu, bỗng chạy xuống, ôm lấy Tần Nhiên đưa cho cô con gấu bông, “Gấu kia? Cũng là công việc sao?”

Mới đầu Tần Nhiên sững sờ, đột nhiên hiểu ý của cô, nhoẻn miệng cười: “Không phải!”

“Cám ơn!” Duy Nhất vui mừng cười, lộ ra hàm răng trắng mịn rất đẹp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.