Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt tiện tay cất điện thoại vào túi, nhìn cũng không nhìn một cái liền cùng An Hạ về công ty.
An Hạ còn đang nói về chuyện Cố Hàm Yên, Tô Ánh Nguyệt cũng nghe không lọt.
Đến khi hai người đi đến tầng dưới công ty.
An Hạ kéo cánh tay Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, người trong xe kia có phải boss Trần không?”
Khi Tô Ánh Nguyệt nghe thấy ‘boss Trần’ cả người liền sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn theo hướng ánh mắt An Hạ, liền thấy một chiếc xe Bentley màu đen dừng trước cửa công ty.
Vị trí ghế lái đang hướng về phía hai người, cửa sổ xe kéo xuống lộ ra dáng vẻ người ngồi trong, trong tay ngừoi đó đang cầm một điếu thuốc, cánh tay chống trên cửa sổ xe, chỉ là vì nguyên nhân khoảng cách nên không nhìn rõ vẻ mặt.
An Hạ tiến lên trước hai bước nhỏ, sau đó cười quay đầu nói với cô: “Thật sự là boss Trần đó!”
Tô Ánh Nguyệt không có biểu cảm gì nhếch môi, xoay người đi vào công ty.
An Hạ vẻ mặt mờ mịt đứng yên tại chỗ, chuyện gì xảy ra vậy?
Có lẽ là boss Trần đến tìm Tô Ánh Nguyệt nhưng cô thấy thái độ bạn thân mình không đúng lắm.
Cãi nhau à?
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt đã đi vào công ty thì cũng không đứng lại đó nữa, chạy bước nhỏ đi vào theo, trong lúc đó còn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Ai ngờ vừa quay đầu liền đúng lúc đối diện với ánh mắt Trần Minh Tân.
Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt nhưng An Hạ chắc chắn Trần Minh Tân đang nhìn cô ấy.
Chính xác mà nói thì anh đang nhìn Tô Ánh Nguyệt, An Hạ cười với anh một cái sau đó chạy đuổi theo Tô Ánh Nguyệt.
Thấy Tô Ánh Nguyệt sắp vào cửa lớn công ty, anh mới nhấc chân chuẩn bị đuổi theo.
Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, là trợ lý gọi tới, Trần Minh Tân nhấn nghe, nghe thấy lời đầu kia nói mày anh nhíu chặt, xoay người lên xe.
Mà Tô Ánh Nguyệt đã đi vào cửa công ty đột nhiên quay phắt đầu lại, chỉ thấy chiếc Bentley đang quay đầu chuẩn bị rời đi.
Cô cắn môi, hung hăng trừng mắt, xoay người đi vào thang máy.
Được lắm.
Cả đêm không về nhà lại còn bị chụp ảnh đang ở chung với Cố Hàm Yên, đến trưa mới gọi điện tới.
Cho nên bây giờ anh đến rồi lại vội vã rời đi là vì sao?
Tô Ánh Nguyệt mang một bụng tức giận về văn phòng, An Hạ thấy sắc mặt cô không đúng lắm cũng không hỏi nhiều.
Về vị trí của mình, trong đầu An Hạ đột nhiên chợt lóe, nghĩ đến cái gì.
Lấy điện thoại ra tra tin tức về Cố Hàm Yên khi nãy, trong đầu nhớ lại dáng vẻ chiếc Bentley của Trần Minh Tân.
Lại nhìn kỹ góc nghiêng khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, càng nhìn càng thấy rất giống.
Cô ấy không dám tin mấp máy miệng, lẩm bẩm: “Không phải chứ, boss Trần ngoại tình? Đối tượng lại còn là nữ thần Yên của mình?”
Chẳng trách khi nãy ở nhà hàng ăn, sau khi Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy tin tức này sắc mặt lại không thích hợp, hóa ra là vậy.
...
Về đến phòng làm việc, Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị chỉ có ba cuộc gọi nhỡ.
Tô Ánh Nguyệt đặt điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, quả nhiên là người đàn ông ổn trọng lại kiềm chế, một đêm không về nhà, bị truyền tin xấu với nữ minh tinh mà cũng chỉ gọi cho cô ba cuộc điện thoại.
Cả buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt đều có chút không yên lòng.
Khi tan làm, cô theo thói quen lái xe về vịnh Vân Thượng, đi được nửa đường cô một đột ngột dừng lại.
Đỗ xe ven đường suy nghĩ một lát, quay xe về chung cư nhỏ trước đây.
May là đồ trong chung cư cô không cầm đi hết, bây giờ quay về dọn dẹp đơn giản một chút là có thể ở được.
Tạm thời cô không muốn gặp Trần Minh Tân, cô sợ mình không nhịn được lại cãi nhau ồn ào với anh.
Kiểu người như Trần Minh Tân sẽ không chịu điều này mà cô cũng rất không thích bản thân cãi nhau ồn ào.
Kết quả, cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, khi đang mở cửa chung cư lại thấy Trần Minh Tân.
Khi cô mở cửa vào cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, vào nhà thay giày, đi tới phòng khách mới quay phắt đầu lại, nhìn thấy lão thần linh Trần Minh Tân đang ngồi ở ghế sofa đơn.
Quần áo trên người anh rất cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt trầm tĩnh, cũng không biết đã ngồi bao lâu, giọng nói ra có chút khàn giống như thời gian dài không nói gì.
“Về rồi à.”
Ngữ điệu bình thản, không chút gợn sóng phập phồng lên xuống.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Ánh Nguyệt theo bản năng hỏi.
“Ồ, vậy bây giờ đợi được tôi rồi, có thể đi chưa?” Tô Ánh Nguyệt nói xong lùi về sau một bước, tránh sang một bên, dáng vẻ mời anh về cho.
Biểu cảm trên mặt cô và Trần Minh Tân đều bình tĩnh như nhau.
Trần Minh Tân nhìn cô thật sâu, sau một lát mới nói, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: “Lại muốn bắt nạt tôi?”
Bắt nạt anh?
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy hơi ngạc nhiên, cô làm sao dám bắt nạt anh, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Nặng lời rồi, tôi nào dám, không đi phải không? Vậy tôi đi.”
Cùng lắm thì cô đến ở khách sạn, có gì to tát đâu!
“Tô Ánh Nguyệt!”
Trần Minh Tân gọi tên cô, người đã nhanh chóng đi lên, bước lớn tiến đến gần cô, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, trên mặt mang theo một tia tức giận.
Tô Ánh Nguyệt ở chung với anh vài tháng, đại khái biết được khi anh nặng nề gọi tên cô là đang tức giận.
Nhưng anh có gì để tức giận chứ, cũng không phải cô cả đêm không về, cũng không gọi điện báo trước, ngày thứ hai còn truyền ra tin đồn xấu với người khác.
“Buông tay.” Tô Ánh Nguyệt hất tay anh ra, trừng mắt ngửa đầu nhìn anh.
Anh rất cao, cho dù cô đi giày cao gót cũng thấp hơn anh một khoảng.
Đôi mắt đen nhánh của Trần Minh Tân khóa chặt trên người cô, khóe môi mím chặt, sắc mặt có chút căng lên.
Qua vài giây, vẻ mặt anh mới đột nhiên thả lỏng vài phần, giọng nói không hiểu sao trở nên có chút ai oán: “Cái gì cũng không cho tôi giải thích, cũng không về nhà, không nghe điện thoại của tôi, không để ý đến tôi, không phải là đang bắt nạt tôi sao?”
Tô Ánh Nguyệt: “...”
Mặc dù cô cảm thấy lời này của anh có vấn đề nhưng lại không tìm được lời phản bác.
“Được.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Không phải anh muốn giải thích à? Anh thả tôi ra trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Trần Minh Tân nghe cô nói vậy, trên mặt xuất hiện vẻ bối rối mất nửa giây dường như có chút không tin cô sẽ nói như vậy.
Tô Ánh Nguyệt mất kiên nhẫn trừng anh: “Buông tay ra, còn tím mãi làm gì”
Trần Minh Tân thấy sắc mặt cô nghiêm túc, lúc này mới buông tay.
Tô Ánh Nguyệt hất hất tay mình, đi tới ngồi xuống sofa, ném túi sang một bên, vắt chân thon dài lên nhau rồi khoanh hai tay lại: “Nói đi.”
Cô nâng mắt lên nhìn Trần Minh Tân, con ngươi chứa nước như viên ngọc sáng, dáng vẻ chăm chú lắng nghe hoàn toàn không tìm ra dấu vết của sự tức giận.
Trần Minh Tân dường như không tin lắm lúc này cô lại bình tĩnh như vậy, trong mắt hiện lên một tia hồ nghi.