“Em cũng thế.” Gión Huỳnh Tiến Dương đã có chút không kiên nhẫn: “Vậy không có chuyện gì nữa thì cúp máy nhé.”
Anh ta nhìn về nơi Tô Ánh Nguyệt rời đi, đáy lòng có phần nóng vội, từ hướng anh ta nhìn ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt đi về bãi đỗ xe.
Trong lòng anh ta bây giờ chỉ muốn, cúp máy rồi đuổi theo.
Tô Yến Nhi nghe ra sự không nhẫn nại trong giọng anh ta, càng khẳng định anh ta đang lừa mình.
Nhưng cô ta vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói không để lộ ra điều gì khác thường: “Được, tạm biệt.”
Chữ “biệt” còn chưa nói ra lời, Huỳnh Tiến Dương đã không chờ được nữa cúp điện thoại.
Tô Yến Nhi nhìn giao diện lịch sử cuộc gọi trên màn hình điện thoại, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt lướt qua một tia nham hiểm.
Cô ta ra nước ngoài hơn hai tháng là đang âm thầm cai nghiện.
Ngoài lúc vừa ra nước ngoài gọi cho Huỳnh Tiến Dương một cuộc ra thì cô ta vẫn nhịn đến tận bây giờ cuối cùng tình hình tốt lên tương đối rồi cô ta mới dám gọi cho Huỳnh Tiến Dương.
Mà thời gian này gần như Huỳnh Tiến Dương không gọi cho cô ta.
Điều này khiến cô ta cảm thấy lo lắng.
Cho nên cô ta vừa gọi cho Huỳnh Tiến Dương liền nói chuyện cử hành hôn lễ.
Chỉ cần cô ta kết hôn với Huỳnh Tiến Dương, trở thành mợ chủ nhà họ Huỳnh thì cô ta sẽ có cách khiến cả đời này Huỳnh Tiến Dương không thoát khỏi cô ta.
Tô Yến Nhi hung hãn cắn môi, tìm số điện thoại bàn nhà họ Huỳnh trong danh bạ rồi gọi đi.
Người nghe máy là người làm nhà họ Huỳnh, cô ấy rất quen thuộc số điện thoại của Tô Yến Nhi.
“Cô Tô.”
Tô Yến Nhi nhẹ giọng: “Chào cô, có thể gọi bà Huỳnh ra nghe điện thoại không?”
“Vâng, cô Tô chờ một chút.”
Người làm nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc sau đó vang lên một giọng nữ trung niên: “Yến Nhi?”
Tô Yến Nhi ngọt ngào gọi một tiếng: “Bác gái.”
“Sao đột nhiên lại nhớ tới gọi điện về nhà thế?” Bà Huỳnh nghe thấy giọng Tô Yến Nhi, giọng nói vô cùng ôn hoà, bà ta và Huỳnh Thư Triết rất hài lòng cô con dâu tương lai này.
Tô Yến Nhi trước nay luôn biết cách làm thế nào để khiến người khác vui vẻ, trong giọng nói mang theo vẻ nũng nịu: “Lâu rồi không gặp bác, cháu rất nhớ bác, dạo này bác vẫn khoẻ chứ?”
“Đứa bé này, mới hai tháng thôi mà, bác vẫn vậy, chỉ là hai cha con nhà này lúc nào cũng bận rộn, đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy ai về…”
Bà Huỳnh như thể cuối cùng cũng tìm được người để kể lể, trong giọng nói mang theo sự phàn nàn.
Mặc dù Tô Yến Nhi đã đoán ra Huỳnh Tiến Dương không ở nhà từ lâu, nhưng bây giờ sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, trong lòng vẫn ‘lộp bộp’ một chút.
Huỳnh Tiến Dương lại thật sự lừa cô ta!
Tô Yến Nhi nhịn lại lửa giận sôi trào và sự lo lắng trong lòng, dỗ dành bà Huỳnh một lát rồi cúp máy.
Vừa tắt điện thoại, Tô Yến Nhi liền ném ra ngoài.
Điện thoại rơi xuống đập mạnh trên đất, sau đó khi rơi xuống nền nhà đã vỡ tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, có thể thấy được lực cô ta ném mạnh cỡ nào.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là nghĩ đến Tô Ánh Nguyệt.
Một lát sau, cô ta đã bình tĩnh lại, vì cô ta rất nhanh thôi sẽ về nước.
Tô Ánh Nguyệt, cô chờ đấy!
…
Tô Ánh Nguyệt bước nhanh đến bãi đỗ xe, tìm được xe mình liền ngồi vào lái xe rời đi.
Đến khi Huỳnh Tiến Dương tới thì chỉ thấy xe ô tô vội vã rời đi, chớp mắt đã không thấy đâu.
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì.
Anh ta tự cho rằng trong lòng Tô Ánh Nguyệt vẫn có anh ta nên cũng không vội, dù sao hai người cũng quen nhau rất nhiều năm.
Ngược lại chuyện giải trừ hôn ước với Tô Yến Nhi khiến đáy lòng anh ta hơi có phần động tâm.
Trước đây anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, hôm nay bị Tô Ánh Nguyệt hỏi một câu như vậy, ngược lại khiến anh ta để tâm.
Tô Ánh Nguyệt vừa lái xe vừa gọi cho Trần Minh Tân.
Nhưng cô gọi liên tiếp bao nhiêu lần vẫn không có người nghe máy.
Sự lo lắng trong lòng Tô Ánh Nguyệt càng lúc càng nhiều, tốc độ xe cũng nhanh hơn.
Khẳng định là anh tức giận rồi, hôm nay anh cố ý nói muốn cô về sớm một chút, cô không chỉ không nghe anh về sớm mà còn bị động cúp điện thoại anh, chắc chắn anh rất tức giận…
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt bị sự lo lắng lấp đầy, càng đi càng nhanh, lực chú ý cũng có chút không tập trung.
Khi cô đang phân tâm gọi lại cho Trần Minh Tân một lần nữa, không nhìn thấy chiếc xe phía trước đột nhiên giảm tốc độ vì thế xe cô va vào thật mạnh.
“Ầm” một tiếng, thân xe lay động kịch liệt một chút, điện thoại trong tay Tô Ánh Nguyệt trượt xuống, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ…
…
Trần Minh Tân không biết mình đã đi bao xa, chỉ là chạy nhanh như bay mà không có mục đích trên đường lớn.
Thịt Bò ngồi ở vị trí ghế lái thỉnh thoảng lại nghẹn ngào một tiếng, anh cũng như không nghe thấy.
Cuối cùng, khi lái xe tới đầu đường thì màn hình điện thoại anh sáng lên.
Nhìn hai chữ “vợ yêu” trên màn hình, lòng anh rung động kịch liệt, vô thức dừng xe lại, phản xạ có điều kiện muốn đưa tay nghe máy.
Nhưng, tay đưa ra nửa chừng, cả người anh lại cứng đờ.
Trong đầu quanh quấn đoạn đối thoại của Tô Ánh Nguyệt và Huỳnh Tiến Dương mà anh nghe thấy lúc nãy.
Anh có nỡ giải trừ hôn ước với Tô Yến Nhi không?
Anh biết trong lòng em vẫn luôn có anh.
Tuỳ anh nghĩ thế nào…
Cô không phủ nhận mà cuối cùng còn đồng ý đi ăn cơm cùng anh ta.
Cô không chỉ hoàn toàn không để chuyện anh nói về nhà sớm một chút vào lòng, thậm chí còn ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác.
Huống hồ, người đàn ông đó còn là Huỳnh Tiến Dương.
Tay Trần Minh Tân đang cứng đờ giữa không trung, dừng một chút rồi rụt tay lại nhưng vẫn không khởi động xe.
“Bíp…”
Đoạn đường này không được dừng xe, tiếng còi xe phía sau vang lên một tiếng lại một tiếng, Trần Minh Tân cũng không định lái xe.
Anh trơ mắt nhìn điện thoại bị tự động ngắt, mà hình tối đi.
Anh nhắm mắt lại dựa vào sau, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận và chán nản của cô lúc này khi anh không nghe điện thoại.
Được rồi, nếu cô gọi lại lần nữa thì anh sẽ nghe máy.
Nhưng, điện thoại không tiếp tục vang lên nữa, ngược lại là tài xế xe khác phía sau đợi sốt ruột, có người đi đến gõ cửa xe anh.
Trần Minh Tân mở mắt, nhìn người đàn ông đang gõ cửa xe bên ngoài, trên mặt lướt qua vẻ nham hiểm, mở cửa xuống xe.
“Tôi nói này, bao nhiêu người đợi phía sau, anh có đạo đức công cộng không hả…” Người đàn ông kia vốn cảm thấy mình rất có lý, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trần Minh Tân lại cứng đờ không nói được lời phía sau.
Tâm trạng Trần Minh Tân lúc này cực kỳ kém, làm gì quan tâm được tới đạo đức công cộng.
“Đạo đức công cộng? Thứ này đúng là tôi không có.” Trần Minh Tâm âm u lạnh lẽo nheo mắt.
Người đàn ông vừa nói chuyện không khỏi nuốt xuống từng ngụm nước bọt, đuôi mắt liếc thấy xe anh là Bentley, tâm lý thù ghét người giàu vọt lên: “Đừng cho rằng đi xe sang trọng thì ghê gớm, người như anh là phần tử cặn bã của xã hội!”
Phần tử cặn bã?
Vậy anh cũng không ngại xấu xa thêm chút nữa.
Trần Minh Tân đá một cái thật mạnh khiến người đàn ông kia ngã ra đất, giẫm lên một bước, giọng anh lạnh lẽo: “Nói tiếp đi.”