Trần Minh Tân bây giờ nhất định là về nhà rồi, cô cũng phải về nhà phải không? Nếu như không trở về nhà thì phải đi đâu?
Nghĩ đến thái độ trước kia của Trần Minh Tân với cô, trong lòng cô liền dâng lên một cảm giác chua xót.
Bỏ đi, hay là trở về thôi, vốn là cô không đúng trước, cô nên giải thích với anh.
Nam Sơn không chút dấu vết quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, thấy sắc mặt cô hoảng hốt, yên lặng dời ánh mắt đi.
Suy nghĩ một chút, anh ta vẫn lên tiếng hỏi: “Ngày hôm qua, sinh nhật ông chủ, hai người trải qua thế nào?”
“Ngày hôm qua là sinh nhật của Trần Minh Tân?” Tô Ánh Nguyệt chợt quay đầu nhìn về phía Nam Sơn, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Nhưng anh ấy không nói gì...”
Anh chỉ nói bảo cô về nhà sớm, cũng chưa nói về nhà làm gì, thì ra là sinh nhật anh.
Khó trách sáng hôm qua anh cố ý nhắc nhở cô nhiều lần.
Chút ủy khuất và chua xót trong đáy lòng Tô Ánh Nguyệt cũng dần dần giảm đi ít, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng.
Nếu như chỉ là bởi vì cô không về đúng giờ, không nhận điện thoại của anh, sao anh lại tức giận như vậy?
Hơn nữa, tối hôm qua anh cũng chỉ gọi cho cô một cú điện thoại, đây không giống với tác phong của anh.
Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe xuống, nói cám ơn với Nam Sơn.
Nam Sơn nhìn Tô Ánh Nguyệt xách giày cao gót chân không xuống xe, cái chân còn lại đã sưng lên, chân vốn có chút đỏ vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, liền bắt đầu trắng bệch.
Nam Sơn thấy có chút không đành lòng, lên tiếng nói: “Bà chủ không cần khách sáo, điều nên làm, ông chủ trả tôi rất nhiều tiền lương, cô muốn sai bảo tôi thế nào cũng được.”
Anh ta vừa cười khanh khách nói, vừa xuống xe đi tới bên người Tô Ánh Nguyệt: “Tôi đỡ cô đi vào.”
“Vậy làm phiền anh rồi.” chân của Tô Ánh Nguyệt có hơi đau, nghe Nam Sơn nói như vậy, cũng không cự tuyệt nữa.
Thật ra Nam Sơn muốn trực tiếp ôm cô đi vào, nhưng như vậy suy cho cùng không tốt lắm, anh ta đưa ra một tay cực kỳ khỏe mạnh để đỡ Tô Ánh Nguyệt, hai người từ từ đi vào bên trong.
Hai người vừa đi vào cửa, điện thoại của Nam Sơn vang lên, Tô Ánh Nguyệt dừng lại nhìn anh ta, Nam Sơn cầm lấy điện thoại ra thấy tên hiện lên phía trên, thản nhiên nhận điện thoại.
Cửa sổ lầu hai, sắc mặt Trần Minh Tân âm u cầm điện thoại, giọng nói lạnh như băng: “Cậu có thể về rồi.”
Một khắc sau, điện thoại bị cúp.
Nam Sơn nghe bên đầu điện thoại bên kia tiếng “tút”, dừng một chút, sắc mặt anh ta nghiêm lại: “Tôi biết rồi, lập tức tới liền.”
Nói xong, liền cất điện thoại lại, nghiêm túc quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Bà chủ, cô vẫn là tự mình vào đi, Ngọc Hoàng Cung bên kia xảy ra chuyện rất cấp bách, bây giờ tôi phải qua đó.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn mặt mũi anh ta nghiêm túc, buông lỏng tay của anh ta ra: “Anh đi đi...”
Nam Sơn gật đầu với cô, sau đó che kín ngực rời đi.
Phải biết anh ta là người học thức, lúc ở nước ngoài, gặp được bao nhiêu thiên kim nổi tiếng đều muốn cua anh ta đó!
Bây giờ thế nào! Lại bị ông chủ ép lương tâm hết lần nói tới lần khác phải nói dối, sống thật không dễ dàng mà, sống trong tay ông chủ quả nhiên chính là quá khó khăn.
Bên này Nam Sơn mới đi ra, Trần Minh Tân từ bên trong đi tới.
Anh đứng ở cửa, sắc mặt hờ hững nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra tâm tình gì.
Tô Ánh Nguyệt giác được có người đang nhìn cô, vừa ngẩng đầu, liền chạm ngay tầm mắt với Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt gọi anh: “Trần Minh Tân.”
Trong mắt Trần Minh Tân rất nhanh thoáng qua vẻ bối rối, nhanh đến mức Tô Ánh Nguyệt không phát hiện ra, cô chỉ có thể nhìn thấy trong mắt Trần Minh Tân đầy vẻ lạnh lùng.
Thấy anh xoay người muốn đi vào, Tô Ánh Nguyệt không kiềm được bước nhanh hơn: “Trần Minh Tân, anh đứng lại cho tôi! Tôi có thể giải thích! Tối hôm qua xảy ra tai nạn xe, cho nên mới không về, sáng nay từ bệnh viện đi ra thì gặp phải Huỳnh Tiến Dương, tôi với anh ta không có gì...”
Tô Ánh Nguyệt vừa sốt ruột giải thích với anh, vừa đi về hướng anh, nhưng cô quên mất chân mình đã trẹo rồi.
Lúc cô thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa, eo liền được một bàn tay cứng rắn có lực nắm lại, cả người cô liền rơi vào trong một lồng ngực quen thuộc.
Tô Ánh Nguyệt ngửi được hương sữa tắm quen thuộc trên người anh, đoán chừng anh đã tắm rồi.
Trong chớp mắt khẽ run một cái, liền đưa tay ôm thật chặt eo Trần Minh Tân, cô cũng biết anh sẽ không thể không để ý tới cô.
Trần Minh Tân cảm giác được cánh tay mềm mại, mảnh khảnh quấn bên hông anh, anh dừng lại một chút, cúi đầu nhìn thấy khao khát trong đáy mắt cô, lời đến khóe miệng gắng gựơng bị nén lại.
Anh hơi khom người, ôm Tô Ánh Nguyệt lên, đi vào trong phòng.
Anh đối với ai cũng có thể nhẫn tâm, trừ cô.
……
Tô Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân ném lên giường, lúc chờ Tô Ánh Nguyệt ngồi dậy, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Trần Minh Tân đập cửa ra.
Tô Ánh Nguyệt há miệng, muốn gọi tên anh, nhưng không gọi ra.
Cô cho là anh chịu ôm cô, chính là không tức giận nữa, không nghĩ tới vẫn còn đang giận.
Ha ha, cho rằng chỉ có có anh biết giận? Cô cũng biết.
Tô Ánh Nguyệt giận dữ đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, liền thay quần áo ngủ đi ra nằm dài trên giường ngủ bù.
Tối qua, cả một buổi tối, cô đều đợi điện thoại của Trần Minh Tân, căn bản cũng không ngủ ngon.
Nhưng bởi vì trên chăn mền đều có mùi hương quen thuộc, khiến cô cảm thấy an tâm, cho nên cô cũng không lâu lắm liền ngủ say.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Trần Minh Tân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy người trên giường nằm yên lặng, Trần Minh Tân đứng ở cửa hơi run lên trong chốc lát, mới cầm hòm thuốc đi tới.
Đem hòm thuốc đặt xuống đầu giường, Trần Minh Tân cúi mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Đáy mắt cô có những vết xanh rất rõ, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc.
Xảy ra tai nạn xe?
Đi theo anh ta tới bệnh viện thú cưng, lại cùng đi ra, xem ra là không có vấn đề.
Trần Minh Tân cầm một chai thuốc, đi tới cuối giường, vén một góc chăn lên, lộ ra mắt cá chân đã sưng lên của cô.
Lông mày Trần Minh Tân nhăn lại, phun ít thuốc lên trên mắt cá chân, nhưng có thể là bởi vì cảm giác được chất lỏng của nước thuốc lạnh như băng, chân Tô Ánh Nguyệt rụt vào trong một cái.
Trần Minh Tân ngồi xuống, một tay cầm mắt cá chân của cô, một tay khác cầm chai thuốc lại phun một ít, sau đó động tác nhẹ nhàng xoa cho cô.
Tô Ánh Nguyệt ngủ hơi sâu, nằm mơ thấy mình đi bơi, lúc muốn lên bờ, lại bị thủy quái kéo chân lại.
Cô sợ hãi dùng sức co chân lại, kết quả thủy qúai kéo càng dữ hơn.
“A… buông chân tôi ra!”
Tô Ánh Nguyệt hét lên tỉnh lại, mới phát hiện là phòng ngủ ở nhà mình.
Không đúng, chân cô...
Cô rút lại, phát hiện rút không được, xoay người ngồi dậy đã nhìn thấy sắc mặt Trần Minh Tân u ám đang ngồi ở cuối giường nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt nháy mắt một cái, vén chăn lên nhìn chân cô ở trong tay anh, mặt khó hiểu hỏi anh: “Anh nắm chân tôi làm gì?”