Cô mới nói xong, lập tức cảm thấy cả người Trần Minh Tân đều ngừng lại, động tác trên tay cũng dừng lại.
Lại thế nào đây?
Cô bảo anh nhẹ một chút, anh lạnh mặt.
Cô bảo anh mạnh một chút, anh còn chưa hài lòng sao?
Người giàu có đúng thật là khó hiểu.
Không chờ Tô Ánh Nguyệt nói chuyện lần nữa, Trần Minh Tân lạnh lùng lên tiếng: “Em im miệng!"
"..." Haha, vậy cô im miệng là được rồi, ai bảo bây giờ Trần Minh Tân là lão đại đây.
Anh khống chế sức lực rất tốt, không đến nổi làm cô cảm thấy đau, cũng sẽ không có chuyện không có hiệu quả.
Tô Ánh Nguyệt chống hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Nhân lúc cô ngủ để tới xoa bóp chân cho cô, có phải đã tha thứ cho cô rồi không?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ vậy, bèn mở miệng thăm dò: “Xin lỗi mà... Tôi không biết hôm qua là sinh nhật anh, tôi vẫn nhớ là về sớm một chút, nhưng mà buổi tối tăng ca..."
Nghe cô nhắc tới mấy chữ "buổi tối tăng ca" này, Trần Minh Tân như một con robot bị nhấn vào công tắc điều khiển, lập tức dừng lại.
Không hề có điềm báo trước nào, anh chợt đứng lên, mặt không cảm giác đặt chai thuốc vừa xịt cho Tô Ánh Nguyệt vào trong hộp thuốc, cầm hộp thuốc lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước lúc anh đi ra, Tô Ánh Nguyệt vội vàng gọi anh lại: “Anh không thể ngồi xuống cẩn thận lắng nghe tôi giải thích xong sao? Đừng như vậy mà nổi giận rồi chứ?"
Mặc dù cô có lỗi trước, nhưng sai lầm mà cô mắc phải đâu phải không thể tha thứ, có cần phải thể hiện dáng vẻ không muốn nghe cô giải thích này không?
Nếu không có ý định tha thứ cô, vậy lại tới đây quan tâm cô làm gì!
Trần Minh Tân đưa lưng về phía cô, không nhúc nhích, cũng không biết có nghe lọt lời cô hay không.
Từ đáy lòng Tô Ánh Nguyệt hiện lên một cảm giác thất bại: “Tối qua tôi thật sự tăng ca đến quên cả giờ giấc, cũng không phải cố ý ngắt điện thoại của anh, nói chung, tôi..."
Nhất thời cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Đều do cái tên bệnh thần kinh Huỳnh Tiến Dương cứ tự cho là đúng đó.
Nếu không do Huỳnh Tiến Dương đã ngắt cuộc điện thoại của Trần Minh Tân, có lẽ Trần Minh Tân cũng không đến mức vẫn luôn không chịu tha thứ cho cô!
Ngoại trừ lí do này ra, cô thật sự không nghĩ ra lí do tốt hơn, để chứng minh tại sao Trần Minh Tân lại giận như thế.
"Nói xong rồi?" Trần Minh Tân vẫn luôn yên lặng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh căn bản cũng không nghe, thấy anh đột nhiên xoay người lại nhìn cô, trên mặt hiện lên sự vui mừng: “Dù sao, lần sau tôi nhất định không đến trễ nữa, tôi nhất định sẽ về đúng giờ."
Ánh mắt của Trần Minh Tân rơi vào gương mặt trắng nõn của cô, trên mặt thoáng hiện mấy vẻ mặt phức tạp, giống như giãy giụa, cũng giống như do dự.
Cuối cùng, anh không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thất bại càng nặng nề.
Bắt đầu từ lúc cô trờ lại, đều là cô đang chủ động giải thích, anh cũng không hỏi cô đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sao lại không về nhà.
Mà cô hết lần này đến lần khác vẫn chưa biết rốt cuộc anh đang giận cái gì, anh không nói gì hết, cô muốn thăm dò nội tâm của anh, cứ toàn dựa vào suy đoán.
Tô Ánh Nguyệt kéo chăn đắp kín mình, cắm đầu ngủ.
...
Tô Ánh Nguyệt ngủ một giấc, đến lúc tỉnh đã là buổi trưa.
Lúc cô đứng dậy xuống giường, phát hiện chân mình không còn đau như trước nữa.
Xem ra là trước đó Trần Minh Tân xoa thuốc cho cô đã phát huy tác dụng.
Trần Minh Tân rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng làm việc, cô dừng lại một lúc, giơ tay định mở cửa đi vào.
Suy nghĩ một chút, hay là thôi đi.
Không ăn sáng, lúc này cô đã rất đói rồi.
Trong thời gian này, sau khi làm một vài món ăn tối, cô bắt đầu thích nấu ăn.
Trong tủ lạnh còn rất nhiều thức ăn, cô lên mạng tìm kiếm mấy món ăn đơn giản, sau khi làm xong hai món ăn và một món canh, liền đi lên lầu gõ cửa phòng làm việc.
Tô Ánh Nguyệt gõ hai tiếng, nói vào trong: “Có thể ăn cơm rồi."
Bên trong không ai trả lời.
Tô Ánh Nguyệt lại kêu thêm một tiếng, phát hiện vẫn không có ai đáp lại, cô cau mày mở cửa, phát hiện bên trong không một bóng người.
Đứng ở cửa sửng sốt một hồi, cô mới xoay người xuống lầu ăn cơm
Mới ăn được mấy ngụm, điện thoại di động đổ chuông.
Tô Ánh Nguyệt lấy tới nhìn xem, là Tô Nguyên Minh gọi tới.
À, cô quên mất, mình còn chưa gọi điện xin nghỉ.
Tô Ánh Nguyệt ngả người ra sau, vẻ mặt thờ ở nhận cuộc gọi: “Phó tổng Tô."
Đầu tiên ở đầu kia điện thoại vang lên một trận ồn ào, đặc biệt là tiếng giày cao gót và thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện to tiếng rất rõ ràng.
Xem ra ông ta không ở trong phòng làm việc, mà gọi điện thoại ở khu làm việc của nhân viên.
Tô Nguyên Minh vẫn luôn đối xử một cách không nóng không lạnh với cô, lần này lại miệng hùm gan sứa mở miệng: “Tô Ánh Nguyệt, với tư cách là Tổng Giám sát dự án thì có thể tùy ý bỏ bê công việc sao!"
Được rồi, không xin nghỉ đúng là bỏ bê công việc.
"Chuyện này là tôi không đúng, bây giờ tôi tới công ty ngay." Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt nói xong câu này, rồi cúp máy.
Tô Nguyên Minh ở đầu kia điện thoại thật sự không ngờ Tô Ánh Nguyệt sẽ phách lối như thế, lại dám cúp máy của mình.
Nhưng xung quanh đều là nhân viên đi lại, ông ta lại không thể để cho những người này biết, Tô Ánh Nguyệt là giám đốc dự án, lại dám cúp điện thoại của ông ta.
Vì thế, ông ta liền lạnh mặt nghiêm nghị nói một câu với đầu bên kia: “Biết là tốt!"
Sau đó thì cất điện thoại đi, thản nhiên như thường xoay người về phòng làm việc.
Nhưng mà anh ta không biết rằng, sau khi anh ta xoay người rời đi, có nhân viên nhỏ giọng nói chuyện: “Tôi vừa thấy thật sự cuộc gọi của anh ta bị người ngắt giữa chừng đó."
"Cô thế mà cũng nhìn thấy được?"
"Thị lực của tôi là 5.0."
"Nhưng mà, phải nói rằng, Tổng Giám sát Tô đúng là có quyết đoán thật, lại dám cúp điện thoại của phó tổng."
"Há! Tổng Giám sát Tô là cháu gái ruột của chủ tịch hội đồng quản trị đó, công trạng lại tốt, thỉnh thoảng xin nghỉ thì sao chứ? Trước đó lúc chị họ của cô ấy đi làm ở công ty, chuyện thế này cũng không phải là không có..."
...
Đối với sự nghị luận của công ty, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không biết.
Tuy chân cô đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn hơi đau.
Thế nên, cô chỉ có thể đi giày đế bằng, chỉ đành đến lúc chân hết đau, rồi tiếp tục xinh đẹp làm "đóng băng" người khác.
Lúc cô đến công ty, đã là ba giờ chiều, còn hai tiếng nữa sẽ đến lúc tan làm.
"Chào Tổng Giám sát Tô!"
Tô Ánh Nguyệt gật đầu nhẹ: “Ừ."
Trên người cô mặc một cái áo lông trắng đơn giản, bên dưới là một chiếc quần jeans màu xanh da trời, chân đi giày đế bằng, mái tóc dài cột đuôi ngựa ở sau lưng, cả người trông tràn đầy sức sống.
Làm cho nhân viên qua lại không khỏi nhìn cô thêm một chút, dù sao thì cũng rất ít khi thấy Tô Ánh Nguyệt mặc trang phục theo kiểu hưu nhàn này.
Nhưng mà, dáng dấp quá xinh đẹp đúng là phạm quy, cho dù không phải là bộ váy hàng hiệu đẹp đẽ, ăn mặc trang phục hưu nhàn cũng vẫn tỏa sáng như vậy, vẫn làm cho người trước mắt sáng lên như cũ, cảm thấy cực kì xinh đẹp.
Nhưng mà, cũng có người chú ý tới miếng băng gạc trên trán cô.
"Tổng Giám sát Tô, trán cô..."
"À, tối qua trên lúc về sau khi tăng ca, xảy ra một vụ tai nạn nhẹ."