Ông Xã Thần Bí

Chương 157: Tô ánh nguyệt, em là đồ Lừa đảo



Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, tiến vào đôi mắt sâu như vực thẳm của anh, mắt cô cũng sắp không chịu nổi,

Thấy cô chậm chạp không mở miệng nói chuyện, hai tay đang chống lên tường của Trần Minh Tân nắm lại thành nắm đấm, con mắt đen híp lại, thu lại hết tình cảm trong đó, làm cho Tô Ánh Nguyệt không phát hiện được sự khác thường của anh.

"Nói chuyện."

Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, không tự giương cằm cao hơn một tí, mang theo chút ý tứ cậy mạnh: "Đương nhiên là quan tâm anh."

Hô hấp Trần Minh Tân bỗng ngưng lại, khóe môi hơi run run: "Thật sao?"

Tô Ánh Nguyệt không hiểu được suy nghĩ của Trần Minh Tân, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai tay anh vẫn chống bên tường, duỗi tay nắm lấy, sau đó kéo một cái thăm dò, rất dễ dàng mà kéo được.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt vui vẻ, trên mặt nở nụ cười thật tươi: ""Đương nhiên, anh là chồng tôi, tôi không quan tâm anh, thì quan tâm ai nữa."

Nói xong lập tức nhìn thấy ánh mắt như muốn cười của Trần Minh Tân, cô hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

Thật đúng là bàn về việc không biết xấu hổ, thì cô không sánh bằng Trần Minh Tân.

Cô buông tay anh ra, giọng nói cao hơn: "Điều tôi muốn nói đều đã nói xong, tôi phải đi đây."

Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt có chút luống cuống, rõ ràng cảm nhận được Trần Minh Tân đã thả lỏng hơn, nhưng mà anh vẫn không nói gì cả.

"A? Vừa rồi không phải mới nói quan tâm tôi? Sao giờ đã muốn đi? Tô Ánh Nguyệt, em là đồ lừa đảo."

Trần Minh Tân rút tay về, chậm rãi sửa lại nếp nhăn trên quần áo mình, chất liệu vải vóc của bộ quần áo vest này rất tốt, chỉ khẽ vuốt sau đó đã lập tức trở lại vô cùng thẳng nếp.

Anh lui về phía sau một bước, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt, cả người lộ ra vẻ từ chối người khác xa ngàn dặm, kiêu ngạo mà lạnh lùng.

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, thật ra chỉ là cô...

Trần Minh Tân giơ cổ tay lên, nhìn thời gian một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Lần sau không cần làm việc nhàm chán thế này, tôi còn bận rất nhiều việc."

"Tôi..." Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, cô không biết tại sao lạinhư vậy

Vừa rồi rõ ràng cô cảm thấy Trần Minh Tân thả lỏng rồi, hơn nữa lời cô nói đều là thật.

Cô thật sự rất quan tâm đến anh.

Không phải cô không có lòng, tất nhiên cô biết Trần Minh Tân tốt với cô...

"Tôi đi trước, tự em về đi." Trần Minh Tân nói xong cũng không lưu luyến chút nào bước nhanh rời khỏi đó.

Tô Ánh Nguyệt đứng tại nguyên chỗ, thoáng cái đã như người mất hồn, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, nói không ra lời.

Khi Trần Minh Tân đi đến góc khuất, dừng chân lại, môi mỏng khẽ mím chắt, nhưng mà vẫn cứng rắn quyết tâm đi về phía trước.

Vừa rồi giâu phút ấy, thiếu chút nữa anh đã mềm lòng.

Người lớn rất khó nói ra lời trong lòng, huống hồ Trần Minh Tân đã nhìn thấy bao nhiêu cảnh tượng, có được gia tài bạc tỉ bên người.

Nhưng mà, vừa rồi trong nháy mắt khi Tô Ánh Nguyệt nói quan tâm anh, đột nhiên trong anh xuất hiện sự vui sướng đến mức anh không biết nên làm thế nào.

Nhưng mà, anh còn chưa muốn nhanh như vậy đã tha thứ cho cô, cho dù anh biết rõ hành vi này không lý trí, nhưng anh vẫn muốn biết Tô Ánh Nguyệt sẽ có bao nhiêu sự kiên nhẫn đối với anh, giống như lời cô nói quan tâm đến anh, có thể đến mức nào.

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.

Là Bùi Chính Thành gọi đến.

"Cậu đã tới chưa, người bên kia đã đến." Giọng Bùi Chính Thành có chút lo lắng.

Trần Minh Tân nhíu mày: "Tôi đến rồi, lập tức đến đó."

Tô Ánh Nguyệt không biết mình rời khỏi hành lang đó như thế nào.

Cô không rời khỏi khu giải trí, mà thuê một phòng riêng, gọi một chầu rượu.

Cô không phải người thích say sưa, nhưng mà tửu lượng không kém, vào bữa tiệc tối tốt nghiệp, mọi người trong lớp đều nằm trong phòng ngủ một đêm, chỉ có một mình cô về đến nhà an toàn.

Tô Ánh Nguyệt không cần rót ra chén, dùng thẳng chai rượu đưa lên miệng rồi uống.

"Trần Minh Tân, anh mới là kẻ lừa đảo!"

"Không biết xấu hổ..."

"Khốn kiếp..."

"..."

Tô Ánh Nguyệt uống một ngụm liền mắng Trần Minh Tân một câu.

Đến cuối cùng, một đám rượu cũng uống hết, cô cũng say ngất ngưởng.

Cô lảo đảo đi tới cửa, cảm thấy hai tay mình trống trơn, túi xách của cô đâu?

"Túi xách đâu?"

Cô thì thào lẩm bẩm rồi quay lại tìm túi xách, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.

"Được, tự mình về nhà... Xe của tôi... Chìa khoá..."

Tô Ánh Nguyệt vẫn còn nhớ rõ Trần Minh Tân bảo cô tự mình về, cô cúi đầu xuống lục túi tìm chìa khóa xe.

Vì sao lại không thấy chìa khoá?

Đây không phải túi của cô à?

Tô Ánh Nguyệt vừa đi vừa lục tìm chìa khóa trong túi xách, không phát hiện trước mặt đã có người đến gần, không cẩn thận đã va chạm vào người đối diện.

Người cô đụng vào là một người đàn ông, anh ta hung dữ nói: "Đi đường không mang theo mắt à, đồ..."

Người đàn ông nói một nửa liền ngừng lại.

Tô Ánh Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, đầu óc cháng váng não như căng ra thấy được trên cổ người đàn ông này có một hình săm.

Trực giác liền không thích người này, Tô Ánh Nguyệt bước qua anh ta, vịn bức tường lại tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ, cô đã có tám phần say, toàn bộ người đều trở nên chậm chạp, nhưng mà còn dư lại hai phần tỉnh táo, để cho cô dễ dàng cảm nhận được nguy hiểm.

"Đụng vào người khác rồi muốn chạy à?"

Cô vừa mới đi được chưa được hai bước, đã bị người nọ kéo lại.

Tô Ánh Nguyệt không kiên nhẫn muốn hất tay của anh ta ra: "Anh là ai! Buông tay!"

Người nọ thấy Tô Ánh Nguyệt rất xinh đẹp, trên người lại đầy mùi rượu, rõ ràng nhận ra cô say rượu rồi, đương nhiên sẽ không đễ dàng buông cô ra, trong lòng đã nổi lên ý đồ xấu.

Đúng lúc đấy có nhân viên phục vụ chú ý tới tình huống bên này, cuống quít chạy lại, gọi một tiếng: ""Ngài Hồng.""

" Ngài Hồng cái gì? Không nhìn thấy anh ta đang lôi kéo tôi không buông sao? Anh đem anh ta... Bắt đi..." Tô Ánh Nguyệt kéo lấy nhân viên phục vụ một chút, túi xách trong tay liền rơi xuống đất.

Người được gọi là anh Hồng kia đột nhiên kéo Tô Ánh Nguyệt lại, lớn tiếng nói: "Không có việc gì, hôm qua cô ta bảo tôi đổi xe cho cô ta, xe còn chưa mua được, đã uống rượu rồi giận dỗi tôi."

Anh Hồng nói xong, quay đầu lại sờ mặt Tô Ánh Nguyệt: "Bảo bối, đừng nghịch ngợm, đêm nay sẽ cho em được thoải mái..."

Tô Ánh Nguyệt đập tay anh ta "Đùng" một: "Anh là ai? Tránh ra, lôi kéo tôi đủ rồi đấy, tôi muốn tìm chồng tôi..."

Anh Hồng bị cô đẩy tay ra, trong mắt hiện lên sự am u, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ xinh đẹp của cô, sự u ám trong mắt biến thành dục vọng: "" Anh chính là chồng em đây..."

Tô Ánh Nguyệt híp mắt, đầu óc mơ hồ chăm chú nhìn anh ta vài giây, cau mày nói: "Anh quá xấu."

"Đàn bà thúi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Cuối cùng anh Hồng cũng bị cô chọc giận, không còn kiên nhẫn để ý lời nói say của cô, cứng rắn kéo cô đi về phía cửa thang máy.

Tầng một phía trên chính là phòng khách, anh ta tới khu giải trí này nhiều lần như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Nếu không làm gì, anh ta đều cảm thấy xin lỗi bản thân.

Tô Ánh Nguyệt không chống cự nổi anh ta, anh Hồng bình thường dáng vẻ cao lớn, nên cô dễ dàng bị kéo đi.

Tô Ánh Nguyệt ý thức được nguy hiểm, nhưng lại không giãy giụa được, bắt đầu đấm đá lên người anh Hồng.

Người uống rượu say đánh người, sức lực đặc biệt lớn.

Anh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, đấm một quả vào bụng cô: ""Ngoan ngoãn một chút.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.