Vì chưa nhận được câu trả lời của Trần Minh Tân, nên khi ăn sáng xong, Tô Ánh Nguyệt vẫn có vẻ rầu rĩ không vui.
Tặng quà cho người khác, đương nhiên hi vọng đối phương sẽ thích.
Nhưng mà Trần Minh Tân không hề nói gì thì sao cô biết được rốt cuộc anh có thích hay không?
Ra khỏi cửa biệt thự, Tô Ánh Nguyệt đang định vào trong xe của mình, thì lại bị Trần Minh Tân gọi lại.
"Tô Ánh Nguyệt, em lại đây."
"Để làm gì?" Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, nhưng không đi về phía anh.
"Không có sự cho phép của anh thì em không được lái xe."
Thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, Trần Minh Tân bước về phía cô, kéo cô nhét vào trong xe của mình.
"Tại sao em không thể lái xe, em..."
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn Tô Ánh Nguyệt, gắt gỏng ngắt lời cô: "Một người dám lái xe đâm người ngay trung tâm thành phố thì em cảm thấy cô ấy có thích hợp lái xe không?"
Mấy chữ cuối rõ ràng có ý uy hiếp.
Tô Ánh Nguyệt bất giác ôm đầu: "Em cảm thấy vẫn tốt, dù sao lúc ấy..."
Trần Minh Tân liếc cô: "Hử?"
Tô Ánh Nguyệt: "..."
Trần Minh Tân thấy cô không nói gì, hài lòng quay đầu lại lái xe đi thẳng.
Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ thắt chặt dây an toàn cho mình, cô nhớ lúc ấy là vì muốn gọi điện thoại lại cho Trần Minh Tân, mất tập trung nên mới xảy ra tai nạn xe.
Nhưng việc này chỉ là chuyện nhỏ nên cô không định kể cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đưa cô đến cửa công ty lập tức rời đi, Tô Ánh Nguyệt xách túi đi tới văn phòng.
Nhưng cô còn chưa ngồi ấm chỗ, đã được thông báo chuẩn bị họp.
Mấy ngày nay, Tô Nguyên Minh rất thích kiếm chuyện.
Tô Ánh Nguyệt chần chừ hơn mười phút, mới cầm tài liệu đi tới phòng họp.
Những người khác có vẻ cũng vừa mới tới, Tô Ánh Nguyệt tìm một chỗ ngồi xuống, mọi người cùng chờ Tô Nguyên Minh.
Không lâu sau, Tô Nguyên Minh cũng tới.
Sau khi ngồi xuống, ông ta như vô tình mà cố ý liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó cất lời, vẻ mặt nghiêm túc: "Trước khi bắt đầu họp, tôi sẽ nói vấn đề ngoài lề một chút."
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của ông ta đang nhìn mình, cô cũng ngẩng đầu nhìn ông ta.
"Cuối năm công ty rất bận, việc thì nhiều, nên nếu mọi người không bận việc quan trọng thì không nên xin nghỉ, như vậy sẽ dễ làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc."
Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, giọng điệu chuyển thành nhã nhặn: "Ánh Nguyệt, cô nói xem có đúng không?"
Những người khác thấy Tô Nguyên Minh như vậy, đều rối rít cúi đầu. Hai ngày nay họ cũng nghe nói, mấy việc làm ăn Tô Nguyên Minh tiếp nhận đều thất bại.
Việc xin phép nghỉ cũng không phải là vấn đề quan trọng, không cần thiết phải nói ra trong cuộc họp như thế này.
Có người cảm thấy Tô Nguyên Minh đang chuyện bé xé ra to, cũng có người cảm thấy ông ta công tư phân minh.
"Vâng, tôi đã xin nghỉ hai ngày tôi rất xin lỗi, dù sao xảy ra tai nạn xe là tôi không đúng." Tô Ánh Nguyệt nói với dáng vẻ rất chân thành, vẻ mặt áy náy, giống như cô thật sự nhận sai.
Sắc mặt Tô Nguyên Minh lập tức trở nên khó coi.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười với ông ta.
Chỉ đích danh nhằm vào cô nữa, chẳng phải cũng xin nghỉ có hai ngày thôi sao?
Cô nhớ Tô Nguyên Minh cũng không phải người không có chừng mực như thế, không biết hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì.
Trong thời gian ngắn, bầu không khí trở nên nặng nề.
Đúng lúc trợ lý của Tô Nguyên Minh cầm tài liệu đi vào, Tô Ánh Nguyệt cười như không cười nói: "Phó tổng giám đốc Tô, ông xem bây giờ đã có thể bắt đầu cuộc họp chưa? Nếu lại vì tôi mà làm chậm tiến độ công việc, thì tôi có tội lắm."
Những người khác đều cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Trước đó có nghe tin đồn, rằng cô cả và cô hai nhà họ Tô không hợp nhau, giờ xem ra là sự thật rồi.
Nếu không thì sao một người làm chú như Tô Nguyên Minh lại làm khó cô hai nhà họ Tô ngay trong cuộc họp chỉ vì xin nghỉ có hai ngày chứ?
Tô Nguyên Minh cũng biết mấy ngày nay tâm trạng bực bội là vì hợp đồng liên tiếp thất bại nhưng ông ta cũng cảm thấy bồn chồn lo lắng vì cảm giác có người nhằm vào mình.
Không chỉ thế, ông ta cảm thấy người nhằm vào mình không ai khác chính là Tô Ánh Nguyệt.
Vì trước đó cô từng nói với ông ta rằng không có ai được như ý mãi mãi.
Nhưng nghĩ lại ông ta lại thấy nghi ngờ, cô làm gì có bản lĩnh đó?
Dù biết Tô Ánh Nguyệt không có năng lực đó nhưng ông vẫn không kìm chế được muốn nhắm vào cô.
***
Cuộc họp tiếp tục một cách nghiêm túc.
Cuối năm nhiều việc, một tháng cuối ai cũng làm cật lực, vì liên quan trực tiếp đến tiền thưởng cuối năm nên ai cũng rất tích cực.
Trong suốt cuộc họp, Tô Ánh Nguyệt cũng rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn nêu ý kiến, ghi chép lại.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Cô trở lại văn phòng, An Hạ đã bưng cà phê đến.
An Hạ đặt cà phê trước mặt cô: "Phó tổng giám đốc Tô không gây khó dễ với cậu chứ?"
"Không có." Với Tô Ánh Nguyệt mà nói thì những chuyện vừa nãy trong phòng họp căn bản không tính là khó xử, mà chuyện xảy ra trong cuộc họp báo lần trước mới tính là khó xử.
"Thật không có sao?" An Hạ tò mò nhìn cô: "Cậu không biết chứ, hai ngày mà ông ấy đã bị mất mấy hợp đồng rồi, bên phòng thư ký nói, chủ tịch hội đồng quản trị rất tức giận, nên hai ngày nay phó tổng giám đốc Tô nhìn ai cũng thấy chướng mắt, đã hành mấy nhân viên rồi."
"Có chuyện này sao?" Lúc này, Tô Ánh Nguyệt mới hiểu tại sao Tô Nguyên Minh lại khác thường như vậy.
Nhưng khác thường hơn cả ông ta những hợp đồng đã mất trong hai ngày.
"Là người thừa kế tương lai của Tô Thị, ở thành phố Vân Châu mà trong vòng hai ngày cũng làm hỏng được mấy hợp đồng sao?" Tô Ánh Nguyệt khoanh tay, mắt lóe lên vẻ suy tư.
An Hạ nhún vai, suy đoán: "Ai biết được chứ? Có thể là cũng trùng hợp thay, đối phương chướng mắt năng lực của phó tổng giám đốc Tô?"
"Không thể nào." Tô Ánh Nguyệt lắc đầu nói: "Tô Nguyên Minh do đích thân ông nội đào tạo, dù thiên phú có hạn thì cũng không thể kém như vậy. Huống hồ nếu ông ta không có năng lực thì ông nội cũng sẽ không cho ông ta giữ chức Phó tổng giám đốc."
"Ý của cậu là..."
"Việc khác thường tất có nguyên nhân."
"Có thể Phó tổng giám đốc Tô đã đắc tội người nào đó." An Hạ mở to mắt, cảm thấy rất có khả năng này.
Nhưng ở thành phố Vân Châu này, đúng là không có mấy người dám ngang nhiên gây khó dễ cho Tô Nguyên Minh.
Dù sao gây khó dễ cho Tô Nguyên Minh, cũng có nghĩa là đang đối đầu với Tô thị.
Mà hai gia tộc khác là Huỳnh thị và Phan thị cũng không thể làm loại chuyện như vậy, tới bây giờ, ba gia tộc này đều kiểm soát và cân bằng lẫn nhau, không ai lại âm thầm hãm hại như vậy.
An Hạ ra ngoài rồi, Tô Ánh Nguyệt vẫn cứ suy nghĩ đi nghĩ lại, cứ có cảm giác là do Trần Minh Tân làm.
Thứ nhất, Trần Minh Tân có bản lĩnh này,; thứ hai, anh có lý do làm như thế … đợi đã, sao cô lại tự động cho là anh làm thế để trút giận thay cô?
Tô Ánh Nguyệt cắn môi suy nghĩ một lát, chuyện này cô chỉ cần thử là biết.
Hỏi thẳng thì cô cảm thấy hơi ngại, vì dù có đúng anh làm thật thì lỡ đâu cũng do Tô Nguyên Minh đã đắc tội anh thì sao?
Dù sao trên thương trường, mọi người vẫn đấu qua đấu lại, thỉnh thoảng có đắc tội ai đó cũng là quá bình thường.
Vừa nghĩ vậy, Tô Ánh Nguyệt lập tức quyết định đi tìm Tô Thành.