Bàn tay giấu dưới chăn của Tô Ánh Nguyệt không tự chủ siết chặt.
Cô đưa một tay lần mò điện thoại mới nhớ ra ở đây không có tín hiệu, có điện thoại cũng không gọi được.
Mà Lê Bách Lạc lại ngủ say như chết, bên ngoài lại không biết có mấy người.
Là người cô mượn nhà để ở hay là người của nhà khác, cô không thể xác định.
Đúng lúc này cánh cửa gỗ cũ nát lại phát ra tiếng “cót két”.
Tô Ánh Nguyệt giấu vào chăn, nhìn ra bên ngoài qua mép chăn.
Vì chỗ cô ở là trong bóng tối nên khi cửa mở ra, cô có thể thấy ánh sáng yếu ớt bên ngoài, dường như thấy rõ một bóng đen đang đứng bên cửa.
Chỉ có một người?
Từ nãy đến giờ, ngoài tiếng mở cửa cô cũng không nghe thấy có tiếng nói chuyện, chắc hẳn chỉ có một người.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt vọt lên tận cổ họng.
Cô ngồi phắt dậy, nhìn bóng đen ngoài cửa rồi ném điện thoại về phía đó, hét lớn: “Ai?”
Bóng đen ngoài cửa dường như rên lên một tiếng, thoáng dừng một chút rồi xoay người bỏ chạy.
Lê Bách Lạc bị tiếng hét của Tô Ánh Nguyệt giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy hỏi cô: “Sao thế?”
Tô Ánh Nguyệt tim đập như sấm, sự hoảng loạn trong lòng vẫn chưa hết.
Cô cố gắng nói bằng giọng bình thường: “Không có gì, gặp ác mộng thôi.”
Lê Bách Lạc đang ngủ say đột nhiên bị tỉnh nên rất mơ hồ.
Nghe Tô Ánh Nguyệt giải thích như vậy thì cũng không nghĩ nhiều, lật người tiếp tục ngủ.
Không lâu sau lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của Lê Bách Lạc.
Tô Ánh Nguyệt ngồi trên giường rất lâu mới dậy đóng cửa lại.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy từ rất sớm.
Cả đêm qua gần như cô không hề chợp mắt.
Khi ăn sáng, cô yên lặng quan sát những người dân trong thôn, ai nấy nhìn đều có vẻ không phải người xấu nhưng lại giống như không thiện lương chất phác như vẻ bề ngoài.
Sắc mặt Lê Bách Lạc lo lắng nhìn cô: “Tổng giám Tô, sắc mặt chị kém lắm, có cần về nghỉ ngơi không? Dù sao hôm nay cũng không có việc gì.”
“Không sao?” Cô không muốn một mình ở trong căn phòng đó.
Ban ngày người dân trong thôn đều xuống ruộng làm việc, trẻ con đi học, cô ở trong phòng cũng chỉ có một mình.
Người tối qua là ai, có mục đích gì, cô đều không biết nên cô không thể lơ là.
Nhưng chuyện này lại không tiện nói với người khác.
…
Nhiệm vụ hôm nay là quay người già sống đơn độc.
Mặc dù chỉ xuất hiện trong ống kính vài phút nhưng quay chụp nơi này có độ khó không hề nhỏ.
Hơn nữa người già sống đơn độc đó sống ở nơi hơi xa.
Họ còn chưa quay đã có người chạy vào nói có người tới.
“Ai tới?” Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Có vài người đàn ông tới, vừa tới đã hỏi Tô Ánh Nguyệt ở đâu, tìm cô đó.”
Đàn ông? Đến đây tìm cô?
Sẽ là ai?
Không thể là Lục Thời Sơ, mấy ngày nay anh ấy hơi bận, không rời đi được, hơn nữa cũng không thể tới nơi này.
Bạn bè là đàn ông cô biết cũng không có mấy ai, sau khi loại trừ thì không có gì hồi hộp.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi ra xem cùng cậu.”
…
Tô Ánh Nguyệt đi theo người đó ra ngoài thì thấy Trần Minh Tân được một đám người vây quanh ở giữa.
Dáng vẻ Trần Minh Tân nhìn hơi chật vật.
Anh ngồi trên một tảng đá, tóc hơi rối, áo khoác tây trang vắt trên cánh tay, áo sơ mi đen trên người cởi hai cúc, tay áo cũng được xắn lên tới cánh tay.
Sắc mặt anh hơi căng cứng, môi mỏng mím chặt, quần áo đen thâm trầm nghiêm túc lại càng thấy rõ sự xa cách không được tới gần.
Chỉ là…
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn xuống ống quần dính đầy bùn đất của anh, không nhịn được muốn cười.
Vào thôn có một con đường núi bắt buộc phải đi, không thể dựa vào bất kỳ phương tiện giao thông nào, phải đi bộ những bốn năm tiếng.
Cấp dưới đứng sau lưng Trần Minh Tân bỗng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt qua đám người.
Sau đó anh ta cúi người nói gì đó bên tai Trần Minh Tân.
Rồi Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân nhìn về phía này.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh phát hiện ra mình thì dứt khoát đi tới.
“Đây là đối tác của công ty chúng tôi, lại phiền mọi người rồi.”
Tô Ánh Nguyệt đi tới lịch sự nói với những người dân trong thôn, mọi người lại tiếp tục trở về làm công việc của mình.
…
Cấp dưới Trần Minh Tân đi theo sắp xếp chỗ ở, nơi này chỉ còn lại hai người Tô Ánh Nguyệt và anh.
Tô Ánh Nguyệt lơ đãng đá hòn đá nhỏ dưới chân, hai tay đút vào túi áo hỏi anh: “Sao lại tới đây rồi?”
Trần Minh Tân đứng dậy, ánh mắt anh dừng trên người cô một lát.
Vì điều khiện không cho phép nên Tô Ánh Nguyệt không mặc váy và đi giày cao gót, cô chỉ mặc đồ thể thao, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau, mặt mộc nhìn có vẻ rất tươi trẻ và xinh đẹp.