Lục Thời Sơ rất hiểu Tô Ánh Nguyệt, thấy vẻ mặt này của cô, cũng biết Trần Minh Tân có khả năng chưa nhắc đến mẹ anh ta được bao nhiêu.
“Ánh Nguyệt, khi một người cố ý tránh né một chuyện, hoặc là trong lòng anh ta có quỷ, hoặc là chính anh ta cảm thấy không cần phải nói.”
Giọng nói Lục Thời Sơ mang theo mấy phần hùng hổ dọa người.
Tô Ánh Nguyệt rất không thích Lục Thời Sơ như vậy, cô cảm thấy thời khắc này Lục Thời Sơ đã có hơi quá trớn rồi.
Chỉ là, bình thường Lục Thời Sơ không phải như vậy.
Trừ phi...
Tô Ánh Nguyệt chợt ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, lên tiếng hỏi: “Anh Thời Sơ, anh biết gì đó phải không?”
Lục Thời Sơ hơi ngẩng ra: “Cái gì?”
“Anh không phải người không có bằng chứng mà nói lung tung, anh nhất định là biết chuyện gì đó, cho nên mới nói những lời này với em, đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta, sắc mặt nghiêm túc.
Mặt Lục Thời Sơ hơi biến sắc.
Anh ta quả thực là biết một số chuyện, nhưng mà, đối với chân tướng toàn bộ sự việc, anh ta cũng không biết.
Anh ta đã nhận định Trần Minh Tân là có mục đích khác, cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô tiếp tục ở bên Trần Minh Tân.
Mà vấn đề đối mặt với Tô Ánh Nguyệt, Lục Thời Sơ cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ mặt Lục Thời Sơ, cũng biết anh ta quả thực là biết gì đó.
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng nói: “Anh vừa rồi còn nói Trần Minh Tân có chuyện gạt em, anh bây giờ không giống thế.”
Hồi lâu, Lục Thời Sơ mở miệng nói: “Mẹ Trần Minh Tân tên Trần Lê!”
Anh ta nói xong, thấy bộ dạng Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa hiểu gì, mà anh ta cũng không biết phải kể từ đâu.
Chỉ bỏ lại một câu “Đây chính là chuyện anh biết”, sau đó rời đi.
Lục Thời Sơ đi vội vàng, nhưng khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt để lại nghi ngờ.
…
Cho đến khi cô về nhà, trong lòng còn đang suy nghĩ lời nói trước đó của Lục Thời Sơ.
Trần Minh Tân đang nấu cơm trong phòng bếp.
Trần Minh Tân nấu ăn rất nghiêm túc, cũng không nhận ra Tô Ánh Nguyệt đã trở về.
Tô Ánh Nguyệt đi tới, đứng ở cửa phòng bếp một hồi rất lâu, mới đi tới, từ phía sau ôm lấy Trần Minh Tân.
Động tác thái thức ăn của Trần Minh Tân hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Về rồi?”
“Ừ.” Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt rơi vào trên miếng thịt bò anh đang cắt.
Cô buông anh ra, sau khi rửa tay sạch sẽ ở bên cạnh, cầm lấy dao trong tay anh nói: “Em làm cơm cho, anh chắc có rất nhiều chuyện bận rộn.”
Truyền thông Hải Nguyệt so với tập đoàn LK, chỉ là một công ti nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà thôi, cô cũng bận rộn như vậy, càng không cần phải nói đến Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đứng ở sau lưng cô, nhìn động tác cắt thịt bò thuần thục của cô, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.
Loại cảm giác đó, giống như là nhà mình nuôi đứa trẻ, có một ngày đột nhiên trưởng thành, anh không mừng rỡ, chỉ có buồn rầu.
“Không bận, anh giúp em rửa thức ăn.”
Trần Minh Tân cuối cùng vẫn ở lại cùng nhau làm cơm tối với cô.
Tô Ánh Nguyệt nhiều lần muốn hỏi anh, chuyện liên quan tới mẹ anh.
Nhưng mà, cô cũng không hỏi thành lời.
Cô phát hiện, con người càng trưởng thành, ngược lại càng rụt rè.
…Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Liên quan tới tin tức của Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, sao khi tiếp tục nổ ra, lại xảy ra một chuyển biến lớn ở họp báo.
Ngược lại là để người khác xem náo nhiệt.
Mà đối với Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cũng không tạo nên ảnh hưởng gì.
Chỉ có điều, Tô Ánh Nguyệt nói câu “Bởi vì anh ấy muốn tặng con chó trong nhà cho người ta, vì vậy tôi không muốn ở bên anh ấy nữa” kia, đề tài lại được cọ nhiệt.
Những đề tài như “Phu nhân tổng giám đốc thật tùy hứng” “Người không bằng chó” “Ngài Trần oan ức quá, nhưng anh còn phải nói xin lỗi”, lần lượt thay phiên cọ nhiệt trên mạng.
Tô Ánh Nguyệt thấy dở khóc dở cười.
Cô đưa điện thoại tới bên cạnh Trần Minh Tân: “Anh xem, mọi người đều đang bất bình thay anh.”
Cô vừa nói chuyện, thì muốn tiến lên nhìn, kết quả là thấy từng bình luận có nội dung giống nhau.
“Tổng giám đốc Trần chớ kinh sợ, là một người đàn ông, phụ nữ ấy mà, bốp một trận sẽ đàng hoàng ngay!”
Phía dưới liên tiếp có một đội hình chỉnh tề.
Thật ra Trần Minh Tân không biết rõ lắm “bốp” là ý gì, nhưng đại khái có thể đoán được.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt chợt đỏ lên, đoạt điện thoại lại, nhấn khóa màn hình: “Mấy cái này đều là gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân sâu thêm mấy phần, tiến tới, dựa vào trán cô, hỏi cô: “‘Bốp’ là ý gì?”
Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên vỗ vỗ trên đầu anh, phát ra một tiếng bốp.
Sau đó, sắc mặt cô bình tĩnh nói: “Chính là ý này, có điều anh dám đánh em, em sẽ liều mạng với anh.”
Nói xong, Tô Ánh Nguyệt đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa hét: “Thịt Bò, đi ra ngoài tản bộ.” “Gừ gừ…”
Một lúc sau, Thịt Bò không biết từ đâu nhảy ra, vây quanh Tô Ánh Nguyệt vui sướng chạy xung quanh hai vòng, theo cô đi ra ngoài.
Trần Minh Tân mím chặt môi, cầm lấy điện thoại ra đăng kí một nick Facebook, mang theo đề tài “Người không bằng chó” đăng lên Facebook: Làm thế nào thần không biết quỷ không hay vứt con chó trong nhà, mà không bị vợ phát hiện?
Tin Facebook này vừa đăng lên, thì có người nhanh chóng bình luận.
“Chẳng lẽ anh cũng giống tổng giám đốc Trần?”
“Nick phụ của tổng giám Trần, giám định xong!”
“Tổng tài đại nhân, em là tiểu yêu tinh của anh đây!”
Trần Minh Tân: “…”
Anh cũng điên rồi, lại đăng bài Facebook kiểu này.
Sắc mặt anh xanh mét xóa Facebook, sau đó đi ra cửa tìm Tô Ánh Nguyệt và Thịt Bò.
….
Ngày tháng không nhanh không chậm trôi qua mấy ngày, cuộc sống của Tô Ánh Nguyệt với lúc vừa về không có gì khác biệt.
Chỉ là đổi một nơi khác mà thôi.
Mặc dù cô trở lại Vịnh Vân Thượng ở, nhưng đồ đạc trước kia căn hộ, cũng không đem đi.
Buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt ăn cơm ở bên ngoài xong, đang chuẩn bị trở về công ty, đã nhìn thấy Tô Yến Nhi khí thế hung hăng đi về phía cô.
Cô đã có một khoảng thời gian không gặp Tô Yến Nhi rồi.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Yến Nhi liếc mắt nhìn thấy cô.
Tô Ánh Nguyệt khoanh tay, nhìn về phía Tô Yến Nhi: “Có chuyện tìm tôi?”
Cũng không biết Tô Yến Nhi có nghe thấy lời nói của Tô Ánh Nguyệt không, cô ta tự mình mở miệng nói: “Tô Ánh Nguyệt, là cô giở trò quỷ có đúng hay không? Cô đã sống tốt như vậy rồi, tại sao còn muốn tới hại tôi? Tôi chưa từng thấy người đàn bà nào hèn hạ hơn cô!”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trầm xuống, bật cười một tiếng nói: “Bởi vì chị không nhìn thấy chính mặt của chị, cho nên mới không biết chính mình hèn hạ hơn mà thôi.”
“Cô!”
Tô Yến Nhi giận đến mức sắc mặt trắng nhợt, cả người hơi lảo đảo, mới đứng vững người.
Tô Ánh Nguyệt im hơn lặng tiếng quan sát Tô Yến Nhi, nhìn thấy phản ứng của cô ta.
Tô Yến Nhi mới vừa nói, cô hại Tô Yến Nhi?
“Tôi hại chị cái gì?” Tô Ánh Nguyệt cười nhạt: “Tôi còn chưa bắt đầu đâu, chị họ.”
“Cô biết rất rõ tôi yêu Tiến Dương nhiều cỡ nào, đứa bé trong bụng tôi rõ ràng chính là của anh ấy, là cô tìm người mua chuộc bác sĩ, để bác sĩ làm giả so sánh DNA, chính là cô làm!”
Vành mắt Tô Yến Nhi như sắp nứt nhìn Tô Ánh Nguyệt, giống như là hận không thể đâm hai cô ra hai cái lỗ.