“Đứng ở cửa với Thịt Bò đợi anh, anh đi tìm Nam Sơn.”
Anh có chuyện phải nói với Nam Sơn.
Anh đến phòng làm việc của Nam Sơn, vào cửa đã dặn dò: “Chú ý Phong Hải.”
Tuy cuộc trò chuyện ngắn gọn của anh và Phong Hải chỉ xoay quanh Tô Ánh Nguyệt, mà anh ta nói lời nào cũng như nói chuyện thay Tô Ánh Nguyệt, nhưng Trần Minh Tân vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh gặp Lục Thời Sơ không nhiều lắm, tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh có thể cảm nhận được Lục Thời Sơ thật lòng quan tâm bảo vệ Tô Ánh Nguyệt.
Cơ bản mà nói, Lục Thời Sơ là người không thể nào có ác ý với Tô Ánh Nguyệt.
Còn Phong Hải, Trần Minh Tân hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của anh ta.
Mỗi giọng nói và hành động của anh ta như đã được sắp xếp từ trước vậy.
Nam Sơn hơi ngạc nhiên: “Anh ta có vấn đề gì sao?”
Anh cũng biết chuyện Phong Hải là cậu của Tô Ánh Nguyệt.
Có thể nhận được lời khen của Phong Hải, Tô Ánh Nguyệt hơi vui vẻ.
“Đều do cậu dạy dỗ tốt.”
Phong Hải nhíu mày: “Bây giờ còn biết khua môi múa mép nữa hả?”
Tô Ánh Nguyệt cười rót cho anh ta thêm tách trà nữa, chợt nghe Phong Hải hỏi cô: “Chuyện của ba cháu điều tra thế nào rồi?”
Nét mặt Tô Ánh Nguyệt lập tức trở nên nặng nề: “Không có tiến triển gì.”
Cô đột nhiên nhớ tới những lời Lục Thời Sơ nói về mình, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không nói với Phong Hải.
“Vẫn nên bắt đầu điều tra từ nhà họ Tô trước đi, chuyện đã trôi qua mười mấy năm rồi, rất khó điều tra, ngay cả cậu cũng bó tay, kiên nhẫn một chút, thời gian không phụ lòng người đâu.”
Phong Hải bình tĩnh nói, mang theo sức mạnh vỗ về lòng người.
Tô Ánh Nguyệt cười khẽ.
…
Lúc trở về biệt thự, Trần Minh Tân đang nấu cơm.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng bếp, lặng lẽ đi tới nhìn thoáng qua.
Người đàn ông kỳ lạ này!
Tối hôm qua sau khi trở về cũng không nói chuyện với cô.
Cô xoay người đang định rời đi, chợt nghe thấy Trần Minh Tân ở sau lưng nói với cô: “Muốn đi vào thì đi vào, đừng có lén lút.”
Tô Ánh Nguyệt hơi cứng người một giây rồi thoải mái đi vào.
Cô hừ một tiếng, tiện tay cầm một miếng cà rốt anh mới cắt: “Em đâu có lén lút.”
Trần Minh Tân vỗ “chát” lên tay cô: “Rửa tay.”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, không chỉ không đi rửa tay, còn tiện tay lấy thêm miếng nữa, nhét vào trong miệng Trần Minh Tân, uy hiếp: “Dám nhả ra thì anh chết chắc!”
Lúc uy hiếp người cảm thấy rất ngầu, nói hết lợi mới có chút nhụt chí.
Trần Minh Tân sắc mặt xanh mét ăn miếng cà rốt trong miệng xuống.
Tô Ánh Nguyệt thấy tình hình không đúng, bỏ lại một câu “em vẫn còn công việc chưa xử lý xong” rồi bỏ chạy ra ngoài.
Kết quả, lúc ăn cơm tối, trên bàn bày hai đĩa cà rốt vàng nói với cô, boss Trần luôn có cách trừng trị cô.
Cho nên Tô Ánh Nguyệt vì đền tội mà làm thỏ cả đêm.
Vẫn là kiểu mềm nhũn không thể từ chối không thể đánh trả.
Sáng sớm hôm sau, cô nằm liệt trên giường cả xoay người cũng khó khăn.
Trần Minh Tân thay quần áo xong đi ra, mặt người dạ thú đứng trước giường, trong mắt chứa nụ cười nói: “Hôm nay đừng đến công ty nữa.”
Có lẽ vì tâm trạng tốt, trong giọng nói của anh còn có thể nghe thấy sự sung sướng.
Tô Ánh Nguyệt ném một cái gối lên người anh, kéo chăn quấn mình càng chặt hơn.
Trần Minh Tân đón được gối đầu, cúi người kéo chăn cô.
Tô Ánh Nguyệt quấn rất chặt, nhưng không đấu lại sức của Trần Minh Tân.
Anh dễ dàng kéo chăn ra, nâng mặt lên cho cô một nụ hôn sâu: “Buổi trưa trở về nấu cơm cho em.”
Tô Ánh Nguyệt “hứ” một tiếng, không để ý đến anh.
Trần Minh Tân cúi đầu cười khẽ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, cô chắc chắn nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô, đứng lên đi tới trước cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Trần Minh Tân từ từ lái đi.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Bentley màu đen nữa, cô mới xoay người vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt rời giường.
Hôm nay cô vốn không định đến công ty, vì cô muốn đến tập đoàn Tô Thị.
…
Lúc xuống lầu, nhìn thấy bữa sáng phong phú dinh dưỡng trên bàn cơm đúng như dự đoán.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được bật cười.
Ăn sáng xong, cô lập tức lái xe đi thẳng đến tập đoàn Tô Thị.
Nhân viên lễ tân của tập đoàn Tô Thị đã đổi mấy đợt người, không hiểu chuyện của Tô Ánh Nguyệt lắm, nhưng vẫn biết Tô Ánh Nguyệt là Phu nhân Tổng Giám đốc của tập đoàn LK.
Cho nên nhân viên lễ tân vừa lên tiếng đã gọi “bà Trần”, chứ không phải cô hai Tô.
Nhân viên lễ tân ngạc nhiên nhìn cô: “Bà Trần!”
Sao Phu nhân Tổng Giám đốc của tập đoàn LK lại đến đây?
Tô Ánh Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề: “Chủ tịch có ở công ty không?”
Giọng nói Tô Ánh Nguyệt khàn khàn, trên khuôn mặt như hoa mang theo chút lạnh lùng, nhìn qua có thêm mấy phần xa cách.
“Chủ tịch vừa đến công ty, cô…” Cô ta không biết có thể cho Tô Ánh Nguyệt đi vào không.
Đúng lúc này, Tô Yến Nhi đi vào từ bên ngoài.
Tuy cô ta đã gả vào nhà họ Huỳnh, nhưng vẫn luôn đi làm ở tập đoàn Tô Thị, cũng không ở yên trong nhà làm bà chủ.
Lúc cô ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, còn cho rằng là mình nhìn lầm, không chắc chắn lên tiếng: “Tô Ánh Nguyệt?”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu, thấy Tô Yến Nhi sắc mặt gầy yếu, bụng nhỏ hơi gồ lên, nét mặt mang theo mấy phần kiêu căng: “Đã lâu không gặp.”
Nhân viên lễ tân thấy thế, lúc này mới nhớ tới trước kia từng nghe người ta nói, hình như bà Trần là cô hai nhà họ Tô…
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, Tô Yến Nhi vô thức cảnh giác: “Cô đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là tìm ông nội.” Tô Ánh Nguyệt nói xong thì xoay người đi về phía cửa thang máy.
Tô Yến Nhi đuổi sát theo sau, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô tìm ông nội làm gì?”
“Có liên quan đến chị à?” Tô Ánh Nguyệt nói xong, hơi cong môi, đưa mắt nhìn cái bụng nhỏ hơi gồ lên của cô ta: “Tìm được ba của đứa nhỏ chưa?”
Tô Yến Nhi thay đổi sắc mặt: “Cô nói bậy bạ gì đó! Tô Ánh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng nói lung tung, nếu không…”
Tô Ánh Nguyệt khoanh tay dựa trên vách thang máy, lười nhác lên tiếng: “Nếu không… cô lại muốn tìm một đám đàn ông đến làm nhục tôi à?”