Ông Xã Thần Bí

Chương 330: Phục vụ đặc biệt cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ



Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng lại lần lượt bác bỏ.

Cô không về nhà mà lái xe đến công ty của Trần Minh Tân.

Nhân viên lễ tân nói chuyện rất ngọt: “Bà chủ!”

“Trần Minh Tân có ở công ty không?”

Nhân viên lễ tân lập tức trả lời: “Tổng Giám đốc có ở công ty, tôi dẫn cô lên nhé?”

“Không cần, tôi tự đi lên.”



Lúc Tô Ánh Nguyệt đi lên, Trần Minh Tân đang họp.

Cô đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Minh Tân, dùng máy tính của anh tùy ý lướt web, lập tức nhìn thấy tin tức có liên quan đến Cố Hàm Yên.

“Ngôi sao điện ảnh Cố Hàm Yên đã biến mất một tuần, là cố ý rời khỏi giới giải trí, hay là…”

Những lời nhảm nhí phía sau, Tô Ánh Nguyệt cũng lười xem tiếp.

Cô không biết cuối cùng Trần Minh Tân xử lý Cố Hàm Yên thế nào, dường như cô ta cứ thế biến mất rồi.

Cô lại đợi thêm mấy phút, thấy Trần Minh Tân vẫn chưa về, đi vào trong phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị ngủ một lát.

Không qua bao lâu, Trần Minh Tân đã trở lại.

Vừa vào phòng làm việc, anh đã nhíu mày.

Có người đến đây.

Anh đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, thấy trang mạng tin tức vẫn chưa tắt trên máy tính, khóe miệng hơi cong lên.

Thì ra là cô vợ nhỏ của anh đến đây.

Anh tắt trang web, đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ.

Nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng nghỉ ra, lập tức nhìn thấy trên giường gồ lên một nhúm, cùng với mái tóc xoăn dài của Tô Ánh Nguyệt tán loạn bên gối.

Tô Ánh Nguyệt nghiêng người nằm ngủ, hơn nửa khuôn mặt đều vùi trong gối đầu, sau khi anh đến gần cũng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng muốt của cô.

Nhưng cho dù đang ngủ, chân mày thanh tú cũng đang cau lại.

Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô một lát, đưa tay sờ tóc cô, đứng dậy đi ra ngoài.



Giấc ngủ này của Tô Ánh Nguyệt không ngon lắm.

Cô mơ thấy cảnh lần cuối cùng mình nhìn thấy ba.

“Ba…”

Cô ngồi bật dậy từ trên giường, mờ mịt vén tóc ở trước mặt về phía sau, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Bên ngoài, Trần Minh Tân đang nghe Quản lý Cao báo cáo công việc.

Anh bình tĩnh lắng nghe, ngón tay thon dài không ngừng gõ lên bàn, phát ra âm thanh nhỏ mà trong trẻo.

Quản lý Cao cũng cảm thấy Trần Minh Tân không tập trung, rất có mắt nhìn nói: “Tổng Giám đốc, tôi đặt cái này ở đây trước, ngài xem xong, có chỗ nào cần thì gọi tôi sau nhé?”

“Ừm.”

Trần Minh Tân bình tĩnh trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía phòng nghỉ.

Quản lý Cao hơi tò mò nhìn theo, nghe nói Phu nhân Tổng Giám đốc đến rồi…

Trần Minh Tân chú ý thấy ánh mắt của Quản lý Cao, không vui nhíu mày: “Còn không đi?”

Quản lý Cao xấu hổ nói: “Bây giờ tôi đi ngay.”

Trần Minh Tân cũng không nói thêm nữa, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.

Vừa mở cửa, anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đã thức dậy ngồi trên giường, chỉ là vẻ mặt bực bội không vui.

Trần Minh Tân đi qua ngồi bên giường, đưa tay sờ mặt cô: “Dậy rồi?”

“Em mơ thấy ba.” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, bên trong như có những vì sao.

Cô kéo tay anh xuống nắm chặt lấy, giọng nói nhẹ nhàng mà mơ hồ: “Em mơ thấy lần cuối cùng gặp ba, ba nói em chờ ba, sau đó ba cũng không trở về nữa.”

Trần Minh Tân nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều.

Anh rũ mắt, duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng, không hề nói gì cả.

Tô Ánh Nguyệt thở dài: “Hôm nay em đến tập đoàn Tô Thị tìm người của nhà họ Tô, em nói với bọn họ em muốn điều tra chuyện của ba, nếu trong bọn họ có người làm sai chuyện, chắc chắn sẽ chột dạ.”

Chỉ cần chột dạ, sẽ để lộ dấu vết.

Dù hy vọng rất xa vời, nhưng vẫn sẽ có ngày điều tra được sự thật.

Tuy lúc trước cô nghĩ bảo Trần Minh Tân bắt cóc Tô Nguyên Minh giúp mình, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua.

Cái này không thực tế lắm.

Cô không muốn trở thành người giống bọn họ, cô phải nghiêm túc cẩn thận, điều tra một cách quang minh chính đại.

Trần Minh Tân nghe xong lời của cô, trong con ngươi hiện lên vẻ đăm chiêu.



Tô Ánh Nguyệt ở lại phòng làm việc của Trần Minh Tân hết cả ngày.

Buổi tối hai người cùng nhau về nhà.

Tô Ánh Nguyệt ăn cơm xong nằm trên sofa, dài giọng nói: “Cảm giác làm bà chủ nhà giàu cũng không tệ lắm, ban ngày đến công ty giám sát chồng làm việc, buổi tối về nhà còn không cần tự nấu cơm.”

Trần Minh Tân bưng một đĩa trái cây đã cắt xong đi tới, nghe vậy chỉ lạnh lùng liếc cô, hờ hững nói: “Thịt Bò cũng không cần tự nấu cơm.”

Tô Ánh Nguyệt đạp một cước qua: “Anh dám mắng em là chó?”

Trần Minh Tân bật cười, cầm lấy một miếng táo cho vào miệng cô: “Em hạnh phúc hơn chó nhiều, ngoài không cần nấu cơm, còn có thể hưởng thụ phục vụ đặc biệt của anh nữa…”

Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói xong lập tức hiểu ngày.

Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô hung hăng nhai táo, mơ hồ không rõ nói: “Không biết xấu hổ!”

Nói rồi, Tô Ánh Nguyệt xách gối lên đuổi theo Trần Minh Tân chạy khắp phòng.

Cuối cùng cũng tóm được Trần Minh Tân trong phòng tắm của phòng ngủ.

Nhưng mà, Trần Minh Tân xách cô ném vào trong bồn tắm lớn, sau đó, Trần Minh Tân vừa cởi cúc áo vừa nói: “Chỗ em chọn không tệ, anh cũng rất hài lòng.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Hài lòng ông nội anh.



Tô Ánh Nguyệt cũng không ngờ lúc xong việc, cô còn có sức chạy ra khỏi phòng tắm.

Cô chạy ra xong thì đóng cửa phòng tắm lại, đắc ý hô to với Trần Minh Tân ở bên trong: “Chúc anh trôi qua một đêm vui vẻ ở ‘chỗ’ mình hài lòng nhé.”

Nói xong, cô xoay người trở về bên giường, không bao lâu đã ngủ mất.

Trần Minh Tân trong phòng tắm tức giận đến bật cười.

Anh tìm một cái kẹp rất nhỏ trong túi trang điểm của Tô Ánh Nguyệt, bẻ thẳng ra xong thì cạy mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, thấy Tô Ánh Nguyệt đã nằm trên giường ngủ mất rồi, có chút dở khóc dở cười.

Nếu không phải anh có tuyệt kỹ độc môn, thì thật sự phải ngủ một đêm trong phòng tắm rồi.

Anh nhét chăn cho Tô Ánh Nguyệt, xác định cô ngủ say rồi, mới xoay người đến phòng thay đồ tìm bộ quần áo để thay.

Rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống lầu rời đi.



Lúc anh đến Ngọc Hoàng Cung vẫn chưa tới mười một giờ, khách còn rất đông.

Rất nhiều bữa tiệc đã tới lúc hạ màn, trong đại sảnh ngồi đầy người uống say chuếnh choáng.

Nhân viên phục vụ đang giúp đỡ người lái xe đưa khách về.

Trần Minh Tân đi thẳng vào bên trong tìm Nam Sơn, hỏi anh ta: “Tô Nguyên Minh còn ở đây không?”

Nam Sơn nghi ngờ: “Không rõ lắm, tôi bảo người đi kiểm tra xem.”

Chỉ chốc lát đã tra ra, Nam Sơn nhìn nhìn rồi nói: “Có ở đây, hôm nay ông ta có tiệc ở trong này, sắp xong rồi.”

Trần Minh Tân gật đầu: “Đợi lát nữa lúc kết thúc tìm người dẫn ông ta đến đây, tôi đợi trong phòng bao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.