Cho dù Huỳnh Tiến Dương từng nói, ba cô đã chết rồi, lần đó cô và Lục Thời Sơ nói về chuyện của ba, ánh mắt của Lục Thời Sơ nói với cô rằng, có thể ba cô đã thực sự không còn ở trên thế giới này nữa rồi.
Nhưng mà, cô vẫn không thể tin được.
Bao nhiêu năm như vậy, cô luôn tin tưởng ba cô vẫn còn sống trên thế gian này.
Cô mong chờ có thể gặp được Trần Minh Tân.
Hi vọng Trần Minh Tân có thể nói cho cô một đáp án khác.
Cô cần một người nói với cô, ba cô vẫn còn sống, nhất định ông vẫn chưa chết.
Nhưng mà…
“Đừng nhìn anh như vậy.”
Trần Minh Tân đột nhiên đưa tay ra che mắt cô.
Trong ánh mắt cô là sự dè dặt, và mong chờ, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Nhưng anh không thể cho cô đáp án mà cô mong muốn.
Bởi vì, Tô Chí đã thật sự chết rồi.
Trước mắt tối đen lại, nhưng qua những khe hở trên bàn tay Trần Minh Tân, cô có thể nhìn được chút ánh sáng.
Cô cố chấp hỏi anh: “Ba của em ở đâu?”
Ông ấy chết rồi.
Bốn chữ đơn giàn, nhưng Trần Minh Tân không có cách nào nói ra được.
Tô Ánh Nguyệt mãi vẫn không đợi được câu trả lời của Trần Minh Tân, lòng cô dần dần nguội lạnh.
Cô thậm chí không để ý án của ba cô có thể lật lại hay không, nhưng cô thật sự mong ông vẫn còn sống mà thôi.
Trần Minh Tân cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay, rõ ràng chỉ là hơi nóng lên một chút, nhưng lại khiến cho anh giống như phải bỏng, vội buông tay ra.
Anh nhìn thấy những giọt nước mắt trên má Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt khóc nghe, giọng sắc bén: “Không thể nào, sao ba em có thể chết được!”
Trần Minh Tân không nói gì ôm chặt lấy cô, anh cảm thấy vô cùng bất lực.
Những năm trước, vì có thể thoát khỏi phạm vi thế lực của Trần Úc Xuyên, anh cố gắng đi lên.
Vì anh cảm thấy quyền lực có thể giúp anh san bằng mọi thứ.
Cho đến khi gặp được Tô Ánh Nguyệt, quyền lực dường như đã mất đi tác dụng.
Thời gian không thể nào quay lại, những chuyện đã xảy ra cũng không còn cách nào cứu vãn.
Mất đi đứa con, rồi lại mất đi người thân.
Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, quyền lực có lớn mạnh hơn nữa, cũng vô dụng.
Tô Ánh Nguyệt kéo lấy áo của Trần Minh Tân, khóc đến tê tâm liệt phế: “Hu… em không tin…”
Kì vọng trong mười mấy năm tiêu tan trong một phút, lòng cô dường như có một lỗ trống không thể lấp đầy, giống như một cơn lốc xoáy, kéo cô vào sự tuyệt vọng.
Cô cảm thấy ngột ngạt đến mức khó chịu.
Cô mãi mãi cũng không thể đợi được ba trở về nữa rồi.
Mãi mãi.
“Ba… ba của em… không thể trở về nữa rồi…”
Tô Ánh Nguyệt không thể ngừng được tiếng nức nở, những gì cô nói cũng trở nên ngắt quãng, cô cảm thấy vô cùng bất lực, toàn thân yếu đuối như một đứa trẻ.
Trần Minh Tân vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô, không dám động đậy.
“Đừng khóc nữa.”
Anh không biết phải làm gì để an ủi cô.
Lúc Trần Lê đột nhiên mất, anh cũng rất đau lòng, cũng từng lén lút khóc.
Nhưng mà, rất nhanh anh đã có thể thuyết phục được bản thân chấp nhận hiện thực.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt không giống như vậy, cô giữ một tia hi vọng mỏng manh hơn mười năm, đột nhiên, nó bỗng chốc lại tan biến.
Mãi lúc sau, Tô Ánh Nguyệt mới có thể bình tĩnh lại.
Giọng nói của cô yếu ớt: “Em không muốn ở bệnh viện nữa.”
Trần Minh Tân hôn nhẹ lên trán cô, nói: “Được, bây giờ chúng ta sẽ xuất viện.”
***
Hai người không quan tâm đến sự ngăn cản của bác sĩ, thu dọn qua đồ đạc rồi trở về khách sạn.
Vốn dĩ cũng không có nhiều đồ, đều do Trần Minh Tân sắp xếp.
Cô ngồi bên cạnh nhìn, khóe mắt cay cay.
Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, Trần Minh Tân đã thu dọn xong đồ đạc, đang đợi cô.
Trần Minh Tân nắm tay cô: “Đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn, hỏi anh: “Con búp bê vải kia đâu?”
Trần Minh Tân khẽ ngơ ra: “Làm mất rồi.”
Tình huống lúc đó, anh nào còn tâm trí mà để ý đến con búp bê vải đó nữa chứ.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.
Cô cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đó là món quà mà Trần Minh Tân tặng cô.
***
Trở về khách sạn, Tô Ánh Nguyệt ăn tạm gì đó rồi đi ngủ.
Giấc ngủ này không ngon.
Cô mơ thấy Tô Chí tham gia buổi từ thiện ngày hôm đó.
Hôm đó cô sốt nhẹ, Tô Chí không cho phép cô ăn kem.
Lúc Tô Chí ra khỏi nhà, cô vẫn còn tức ông.
Trước khi rời đi, Tô Chí xoa đầu cô, ánh mắt chan chứa sự yêu thương: “Nguyệt Nguyệt, ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được ăn kem, ba sẽ về nhanh thôi.”
Sau đó, Tô Chí cũng không trở về nữa.
Cô mơ thấy mình ở dưới cây táo trong vườn đợi ông, đợi mãi…
Ba!
Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy.
Căn phòng có hơi tối, đèn ở đầu giường vẫn đang sáng, vị trí bên cạnh đã trống không.
Tô Ánh Nguyệt xuống giường, kéo rèm cửa ra, ánh đèn chiếu vào, trong phòng trở nên sáng hơn.
Cô gọi một tiếng: “Trần Minh Tân?”
Nhưng mà, không có ai trả lời.
Cô tìm trong phòng tắm một lượt, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Minh Tân.
Đúng vào lúc này, chuông cửa reo lên.
“Xin chào, tôi giao đồ ăn.”
Tô Ánh Nguyệt bước đến mở cửa, bên ngoài là nhân viên phục vụ của khách sạn.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào.
Nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống, nói: “Chào cô, chồng cô đã đặt đồ ăn cho cô.”
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh ta: “Anh ấy đâu rồi?”
Nhân viên phục vụ bày thức ăn xong, cười nói: “Anh ấy đặt món xong thì ra ngoài rồi, chúng tôi cũng không biết anh ấy đi đâu, cô có thể gọi điện thoại hỏi xem sao.”
“Cảm ơn.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tô Ánh Nguyệt đang định đi rửa mặt, cánh cửa bên ngoài lại được mở ra.
Trần Minh Tân trở về rồi.
“Anh đi…” đâu vậy.
Hai chữ phía sau chưa kịp nói ra, Tô Ánh Nguyệt đã ngừng lại.
Trần Minh Tân nghiêng người mở cửa, sau khi đi vào, Tô Ánh Nguyệt mới thấy cánh tay còn lại của anh ôm con búp bê vải.
Giống với con ngày hôm qua.
Trần Minh Tân nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Đồ ăn sáng đưa đến rồi à?”
“Ừm, con này…” Tô Ánh Nguyệt chỉ vào con búp bê vải trong lòng anh: “Anh tìm ở đâu ra vậy?”
“Anh đi tìm chủ cửa hàng kia, viết lại số rồi thắng được.”
Trần Minh Tân nói xong, đưa con búp bê sang cho cô.
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc nhận lấy con búp bê vải, khẽ vuốt ve tai mềm mề của nó, nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
Trần Minh Tân chỉ vào mặt của mình: “Cảm ơn thiết thực một chút.”
Tô Ánh Nguyệt đặt con búp bê sang một bên, ôm lấy tay anh, kiễng chân, thơm lên má anh: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã vất vả vì em như vậy.
Cô đương nhiên biết, Trần Minh Tân muốn khiến cô trở nên vui vẻ.
Nhưng cô thật sự không kiềm chế được nỗi buồn trong lòng mình.
Cô cũng không muốn khiến cho Trần Minh Tân phải lo lắng.
Trần Minh Tân không ngờ Tô Ánh Nguyệt sẽ thật sự hôn anh, anh khẽ nở nụ cười.
***
Vài ngày sau, Tô Ánh Nguyệt vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng cô càng tỏ ra bình tĩnh, Trần Minh Tân lại càng không yên tâm.
Anh vốn nghĩ rằng cô sẽ trực tiếp trở về thành phố Vân Châu, đến cả vé máy bay anh cũng đặt xong rồi.
Nhưng cô lại lựa chọn ở lại đây tiếp tục làm việc.
Bỏi vì không yên tâm, nên ban ngày cô đi làm việc, Trần Minh Tân cũng đi theo, tối qua cô trở về khách sạn, anh cũng quấn lấy cô.