Ông Xã Thần Bí

Chương 340: Không còn ý nghĩa gì nữa



Đợi đến lúc hai người lên đường về thành phố Vân Châu, thì lại thấy báo chí ầm ầm đưa tin: “Tổng giám đốc tập đoàn LK cùng vợ đi công tác, vô cùng yêu thương nhau…”

Trong xe.

Tô Ánh Nguyệt đọc báo xong, đặt sang một bên.

Trần Minh Tân quay sang nhìn, ánh mắt lộ ra ý cười: “Truyền thông bây giờ càng ngày càng đáng tin rồi.”

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn một đoạn nữa thôi là đến công ty truyền thông Hải Nguyệt rồi.

Cô quay sang nhìn Trần Minh Tân nói: “Em phải về công ty một chuyến, anh về trước đi, không cần đến đón em, xe của em vẫn ở trong gara của công ty.

“Ừ.”

Trần Minh Tân đáp lại một tiếng, ý cười trên mặt nhạt đi.

Đến cửa công ty truyền thông Hải Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt mở cửa xuống xe.

Trần Minh Tân ngồi trong xe nhìn cô đi vào, lại hút một điếu thuốc, rồi mới rời đi.

Anh phải đi điều tra chuyện Tô Ánh Nguyệt suýt chút nữa bị tông xe ở thành phố L.

***

Tô Ánh Nguyệt đến công ty xử lý một vài chuyện, đến giờ tan làm, mới lái xe về nhà họ Tô.

Cửa biệt thự nhà họ Tô.

Đợi xe dừng lại, Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe, bước xuống xe.

Người giúp việc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, lên tiếng chào hỏi: “Cô hai.”

Gương mặt Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng, không biểu cảm nhìn người giúp việc, hỏi cô ta: “Tô Thành có ở nhà không?”

Người giúp việc nghe thấy vậy, ngơ ra một lát mới nói: “Ông chủ, ông ấy… mới trở về.”

Cô ta không nghe lầm chứ, cô hai vừa mới gọi thẳng tên ông chủ ra sao?

Tô Ánh Nguyệt không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của người giúp việc, đi thẳng vào bên trong.

***

Tô Ánh Nguyệt hùng hổ mở cửa phòng làm việc thì nhìn thấy Tô Nguyên Minh đang cùng Tô Thành bàn luận chuyện gì đó.

Tô Ánh Nguyệt bước vào trong, lạnh lùng nhìn Tô Thành: “Tô Thành.”

Ngay lập tức, Tô Thành nhíu chặt mày lại.

Không đợi ông ta nói, Tô Nguyên Minh đã đứng dậy, khuyên cô: “Ánh Nguyệt, cháu sao vậy? Sao có thể gọi thẳng tên ông như thế?”

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta: “Đợi một lúc nữa là đến lượt ông rồi.”

“Có chuyện gì, nói.” Sắc mặt Tô Thành không được tốt, nhưng chỉ vừa nghĩ đến thân phận lúc này của Tô Ánh Nguyệt, ông ta cũng không dám tức giận với cô.

“Trước kia tôi từng nói, nhờ ông giúp tôi điều tra nguyên nhân kết quả vụ án của ba tôi, bao nhiêu ngày trôi qua rồi, một chút tin tức cũng không có, ông không định giúp tôi điều tra, có đúng không?”

Tô Ánh Nguyệt đứng trước mặt Tô Thành, ánh mắt lạnh lùng.

“Ta đã từng nói, chuyện này…”

Tô Ánh Nguyệt không biết Tô Thành lại định kiếm cớ gì, cô trực tiếp ngắt lời: “Tôi biết rồi.”

Cô cũng không hi vọng Tô Thành sẽ giúp cô điều tra.

Ba đã chết rồi, nhà họ Tô đối với cô mà nói, không còn ý nghĩa gì nữa.

Thứ gọi là người thân, cô cũng không quan tâm.

Tô thị, cô cũng không quan tâm.

Tô Ánh Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nói: “Tô Thành, trước kia tôi tôn trọng ông là vì ông là ba của ba tôi, tôn trọng vì ông là trưởng bối của tôi, nhưng sau này, sẽ không như vậy nữa đâu.”

Ba đã chết rồi, thêm với lời trước kia Lục Thời Sơ từng nói, ba nhận tội thay cho người khác, còn người nhà họ Tô là đồng lõa.

Lúc biết tin ba cô chết, lòng của cô đối với nhà họ Tô thực sự đã nguội lạnh.

Nhưng mà, cô sẽ không để người nhà họ Tô sống dễ dàng như vậy.

Từng người của nhà họ Tô, đều phải trả giá vì chuyện này.

Từng người một!

Ánh mắt Tô Thành lạnh đi, ông ta không hiểu lời của Tô Ánh Nguyệt có ý gì.

Nhưng dường như Tô Nguyên Minh đã hiểu được điều đó, giật lùi về sau nửa bước.

Tô Ánh Nguyệt nói xong liền quay người rời đi.

Đúng lúc gặp Lưu Bích đang từ bên ngoài đi vào.

Sắc mặt Lưu Bích nghiêm lại, lớn giọng nói: “Mày lại trở về làm gì?”

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta: “Đòi nợ.”

Lưu Bích bị ánh mắt sắc nhọn của Tô Ánh Nguyệt làm cho ngây ra một hồi, một lúc sau mới phản ứng lại, thế mà bà ta lại bị ánh mắt của một con nhóc hù dọa.

“Nhà họ Tô nuôi mày lớn, mày đòi nợ gì chứ, không biết báo ơn thì thôi, còn không biết tốt xấu như vậy!” Lưu Bích chỉ vào mặt cô mắng chửi.

Tô Ánh Nguyệt không chớp mắt, đưa tay lên, hất tay Lưu Bích ra: “Đừng có chỉ tay vào mặt tôi nói chuyện, tôi rất không thích như vậy.”

Lưu Bích, mẹ kế của Tô Chí.

Trong số những người châm dầu vào lửa của nhà họ Tô, chắc chắn có bà ta.

“Mày! Mày đúng là…”

Tô Ánh Nguyệt không muốn nói nhiều với bà ta, đẩy bà ta sang một bên, chừa đường đi cho bản thân.

Cô đi về phía trước được hai bước, lại quay đầu lại nhìn những người đang kinh hãi bên trong phòng, giọng nói vang vọng: “Tôi đã cho mấy người cơ hội cuối cùng rồi, sau này, mấy người đều phải trả giá.”

Bóng dáng Tô Ánh Nguyệt biến mất sau khung cửa, người phản ứng lại đầu tiên chính là Tô Thành.

Ông ngẩng đầu lên nhìn Lưu Bích: “Nó nói đòi nợ, là sao?”

Ông có thể nhìn ra, lời mà Tô Ánh Nguyệt nói ban nãy, là nhằm vào Lưu Bích, nên trực tiếp hỏi bà ta.

Lưu Bích hơi chột dạ, ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi làm sao biết được nó phát điên gì chứ, đòi nợ gì, nhà họ Tô chúng ta nuôi nó lớn, nó không những không báo ơn, còn muốn đòi nợ, đúng là…”

Tô Thành cũng không muốn nghe Lưu Bích lải nhải nữa.

Ông nghĩ đến lời ban nãy Tô Ánh Nguyệt hỏi, đã tra vụ án của Tô Chí hay chưa, bèn quay sang nhìn Tô Nguyên Minh: “Đã đi thăm thằng cả chưa?”

Tô Nguyên Minh lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Bích vẫn đang liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, nói: “Anh cả, thật ra anh ấy ở trong tù được vài ngày đã tự sát rồi, con sợ ba đau lòng, vậy nên vẫn chưa nói với ba…”

Tô Thành biến sắc: “Con nói cái gì? Chết rồi?”

“Vâng, đúng vậy…” Tô Nguyên Minh thấy Tô Thành tức giận, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tuy Tô Thành cảm thấy Tô Chí là một người không biết phấn đấu, nhưng dù gì đó cũng là con trai của ông, còn là con cả.

Ông vẫn luôn nghĩ rằng Tô Chí còn sống, không ngờ …

“Tô Thành, ông cũng đừng buồn quá, sức khỏe quan trọng, chuyện này, là tôi bảo Tô Nguyên Minh giấu ông, đứa trẻ Tô Chí đó, chắc nó cũng biết mình đã làm ra nhiều chuyện sai trái, không còn mặt mũi gặp ông, mới lựa chọn tự sát…”

Lưu Bích vừa an ủi Tô Thành, vừa dùng mắt ra hiệu cho Tô Nguyên Minh.

“Đúng vậy, ba, anh cả cũng biết mình đã làm sai…” Tô Nguyên Minh cũng vội vã hùa theo.

Tô Thành thở dài một hơi, khoát tay, nói: “Hai người ra ngoài trước đi.”

***

Tô Ánh Nguyệt đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Thành, xuống tầng đi ra đến cửa, thì gặp được Từ Lệ Hoa.

Từ Lệ Hoa lớn tiếng gọi cô: “Cô Trần.”

Tô Ánh Nguyệt cẩn thận quan sát cô ta, lên tiếng hỏi: “Cô Từ có vẻ sống cũng khá tốt nhỉ.”

Từ Lệ Hoa nghe thấy vậy, lại tiến đến gần Tô Ánh Nguyệt, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Từ sau khi Du Nhiên qua đời, tôi vẫn sống như vậy, cũng không sao cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.