Cô gái cúi đầu, Trần Minh Tân không thấy rõ mặt: “Vào đây bằng cách nào?”
Cô gái không nhúc nhích quỳ trên mặt đất.
“Không nói sao?”
Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, xoay người định gọi điện thoại cho lễ tân.
Mấy ngày nay có rất nhiều phụ nữ muốn nhào vào lòng anh, nhưng đây là cô gái đầu tiên vào được phòng anh.
Tố chất của nhân viên phục vụ khách sạn này không tồi, hôm nay là lần đầu tiên thấy có phụ nữ dám trốn trong tủ quần áo của anh.
Anh vừa xoay người thì nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt.
Anh quay đầu lại thấy cô gái quỳ trên mặt đất kia đã đứng lên, nhưng đưa lưng về phía anh.
Dáng người này…
Sao càng nhìn càng quen mắt vậy?
Trần Minh Tân bị suy nghĩ trong lòng làm cho giật mình, sao cô lại ở đây được?
Hơn nữa, trước đó Aika động vào điện thoại của anh, nhận cuộc gọi của cô, có lẽ lúc này cô… đang tức giận.
Trần Minh Tân nghĩ đến đây thì trong lòng càng bực bội.
“Cút ra!”
Anh cũng lười gọi điện thoại, lớn tiếng quát cô gái kia một tiếng.
Trần Minh Tân thấy cô gái kia không có động tĩnh gì thì muốn tức giận, lại nghe thấy một âm thanh nho nhỏ quen thuộc vang lên: “Không cút.”
Trần Minh Tân giật mình.
Anh kích động đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, híp mắt nói: “Xoay qua đây.”
Cô gái kia “Hừ” một tiếng, không để ý tới anh.
Trần Minh Tân lười vòng vo với cô nên qua đó, đưa tay đặt lên vai cô gái xoay người cô lại.
Nhưng lúc anh nhìn thấy khuôn mặt của cô gái thì cho dù bình thường Trần Minh Tân bình tĩnh thế nào cũng xuất hiện sự kinh ngạc, cả người cứng đờ.
Tô Ánh Nguyệt sờ mặt mình, cô đáng sợ như vậy sao?
Trước đó cô gọi điện thoại cho anh thì có phụ nữ nghe máy, cô rất tức giận, nhưng ngàn dặm xa xôi tìm tới đây, sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế.
Đúng lúc gần đây khách sạn Trần Minh Tân ở làm ăn rất tốt, cần người dọn phòng bán thời gian, cô nhớ lại lời nhân viên lễ tân nói trước đó, cho nên cố ý trang điểm cho mình xấu đi, trà trộn vào đây.
Có thể bởi vì cô “quá xấu” nên quản lý yên tâm giao cho cô quét dọn phòng của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nhìn cô khoảng một phút, dường như đang xác định có phải cô là Tô Ánh Nguyệt hay không, sau đó mới hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới trước kia ở thành phố Vân Châu, lúc cô đi tìm anh, anh chỉ để lại một câu: “Chân ở trên người, muốn tới thì tới.”
“Em đi rửa mặt trước đi.”
Trần Minh Tân nói câu này xong thì đi qua bên cạnh cô, đến trước tủ quần áo lấy đồ.
Tô Ánh Nguyệt sờ mặt mình, cô trang điểm cho mình xấu đi nhưng làm xong thì trên mặt là lớp phấn dày, vô cùng không thoải mái.
Trần Minh Tân nhìn cô đi vào phòng tắm mới quay đầu nhìn qua, khóe miệng lộ ra ý cười.
Thật sự là…
Sau đó anh nghe thấy tiếng thét chói tai của Tô Ánh Nguyệt truyền từ phòng tắm ra.
“A!”
Ý cười trên mặt Trần Minh Tân ngày càng sâu.
Tô Ánh Nguyệt nhìn trong gương, làn da ố vàng, mặt đầy tàn nhang, trên trán còn có nếp nhăn thì bị dọa tới mãi mới phản ứng lại, đây là tự cô trang điểm.
Mẹ nó, thật là xấu!
Khó trách vừa rồi Trần Minh Tân nhìn mặt cô lâu như vậy, không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình!
Quả thật là… quá xấu!
Tô Ánh Nguyệt muốn chết đi.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới gì đó.
Cô bước đến cửa phòng tắm, thò đầu ra ngoài xem, phát hiện Trần Minh Tân đang gọi điện thoại.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng động sau lưng thì cúp điện thoại, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đến đây một chút.” Tô Ánh Nguyệt vẫy tay với anh.
Trần Minh Tân nghĩ cô có chuyện gì, ném điện thoại qua một bên rồi đi qua.
Tô Ánh Nguyệt chỉ vào môi mình: “Anh hôn em một cái đi.”
Cô vừa nói xong thì cảm thấy mặt mình hơi nóng, trước kia hình như cô không nói yêu cầu này với Trần Minh Tân bao giờ.
May là bây giờ trên mặt cô có một lớp phấn rất dày, nếu không thì nhất định có thể thấy được mặt cô đỏ ửng.
Trần Minh Tân hơi giật mình.
“Không hôn thì thôi.”
Cô biết anh chê mình xấu, ha ha!
Tô Ánh Nguyệt xoay người muốn đi vào trong, cánh tay dài của Trần Minh Tân giữ cô lại: “Ai nói không hôn.”
Âm cuối cùng chìm trong hai môi giao nhau.
Tô Ánh Nguyệt thấp hơn Trần Minh Tân một chút, để tiện hôn cô, Trần Minh Tân dùng sức ôm eo cô, nâng cả người cô cao hơn …
Tô Ánh Nguyệt bám vào vai anh, dần dần chìm đắm trong nụ hôn điên cuồng của Trần Minh Tân.
Sau một hồi lâu Trần Minh Tân thở gấp buông cô ra nói: “Đi rửa mặt.”
Tất cả sự lãng mạn đều bị ba chữ này cuốn đi.
Tô Ánh Nguyệt tìm được sự tự tin trong nụ hôn của Trần Minh Tân, quay mặt nói: “Không rửa, đêm nay em không rửa, em còn muốn để anh ôm em với khuôn mặt này!”
Tô Ánh Nguyệt nói hai chữ ‘ôm em’ vô cùng lớn.
Trần Minh Tân nhướng mày, một tay chống lên khung cửa sau lưng cô, giọng nói trầm thấp: “Anh không muốn huyết chiến đâu.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô cố gắng nuốt lời đến bên miệng xuống “Nếu anh không dám làm với em thì chính là chê em xấu” rồi im lặng xoay người về phòng tắm.
Anh nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đột nhiên nở nụ cười, dần dần tiếng cười lớn hơn.
Thật ra điều anh chưa nói là, nếu không vì mấy ngày này, cô đang ‘đặc biệt’, thì cô muốn làm chuyện đó với anh bằng khuôn mặt này, cũng không phải không thể.
Tô Ánh Nguyệt rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn thấy Trần Minh Tân cầm điện thoại ngồi một mình trên ghế sô pha, môi nở nụ cười như có như không.
Cười cười cười, cười con khỉ!
“Thay đồ luôn đi.” Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại thu tầm mắt lại.
Tô Ánh Nguyệt đi qua, ngồi xuống đối diện với anh: “Đồ đạc ở khách sạn đối diện, anh đi lấy giúp em đi.”
“Sao lại không…” Gọi điện thoại cho anh.
Mấy chữ phía sau còn chưa nói xong thì ý cười trên mặt Trần Minh Tân lập tức nhạt đi.
“Nhanh lên, cũng không biết bộ quần áo này đã có bao nhiêu người mặc qua nữa!” Tô Ánh Nguyệt nhấc chân khẽ đạp Trần Minh Tân một cái.
Trần Minh Tân thấy cô không nói đến chuyện gọi điện thoại thì ánh mắt lóe lên.
Anh cũng không nói thêm nữa, cầm lấy thẻ phòng của Tô Ánh Nguyệt rồi đi ra ngoài.
Sau khi Trần Minh Tân ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, đến khi thấy Trần Minh Tân từ khách sạn đối diện đi ra, kéo theo vali của cô, mới xoay người đi đến mép giường, nhảy lên.
Ừm, có mùi của Trần Minh Tân, thật tốt.
Trần Minh Tân kéo vali của Tô Ánh Nguyệt vào phòng thì thấy cô nằm trên giường, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Sự nóng ruột trong lòng mấy ngày nay dường như cũng biến mất.
Anh khẽ cười, im lặng lấy quần áo của Tô Ánh Nguyệt từ trong vali ra, treo từng cái vào tủ quần áo.