Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động mấy giây, mới nghe điện thoại.
"Cậu."
Phong Hải dùng giọng điệu ôn hòa, hỏi cô: "Tối nay có bận gì không?"
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một chút mới lập tức kịp phản ứng: "Có chuyện gì vậy?"
"Tối nay đi cùng cậu tham gia một buổi tiệc tối." Phong Hải cũng không quanh co lòng vòng với cô.
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, Phong Hải lại tới Thành phố Vân Châu rồi?
Phong Hải cũng không có cho cô có cơ hội hỏi thêm cái gì, chỉ vứt xuống một câu "Thời gian địa điểm gửi tới cho cháu sau" liền trực tiếp cúp điện thoại, giống như là đang bộn bề nhiều việc.
Địa điểm là câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Nhưng dù cô có muốn hay không, cô cũng phải đi.
Tham gia tiệc rượu hay không không quan trọng, quan trọng là Phong Hải lại tới Thành phố Vân Châu rồi.
...
Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt trang điểm ăn mặc xong xuôi liền trực tiếp đi tới câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Lúc cô đến Phong Hải cũng mới vừa đến, hai người chạm mặt ở cửa chính.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, tiến lên phía trước: "Cậu."
Phong Hải gật nhẹ đầu sau đó cùng cô đi vào bên trong.
Ánh mắt của anh ta rất sắc bén, đến đại sảnh mượn ánh đèn sáng ngời, anh ta đột nhiên nói một câu: "Sao dạo này lại gầy như vậy?"
"Mùa hè ăn không ngon miệng tự nhiên sẽ gầy đi." Tô Ánh Nguyệt trả lời rất tự nhiên.
Hai người cũng không nói thêm câu gì nữa, cùng nhau đi tới phòng tổ chức tiệc rượu.
Đi vào trong, Phong Hải liền bị mọi người bao bọc vây quanh, Tô Ánh Nguyệt một mình đứng bên cạnh liền gặp người quen.
Huỳnh Tiến Dương liếc mắt liền nhìn thấy cô, bưng ly rượu đi về phía này: "Ánh Nguyệt, đã lâu không gặp rồi."
Giọng nói của anh ta rất nhẹ, đôi mắt lại quét một vòng trên người Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng không thấy có chút tốt đẹp gì.
Cô cũng có một khoảng thời gian không gặp Huỳnh Tiến Dương.
Cô vốn cũng không có ý định để ý tới Huỳnh Tiến Dương nhưng khi nhìn thấy đáy mắt anh ta chợt lóe lên sự độc ác, cô liền có cảm giác không tốt.
Huỳnh Tiến Dương cười lạnh: "Nhờ hồng phúc của em, quá tốt rồi." Chạy tới chạy lui nhiều lần tới cục cảnh sát, có thể không tốt sao.
Tô Ánh Nguyệt cũng theo đó cười lên: "Thật sao? Nhìn giống như cũng không phải như vậy."
Huỳnh Tiến Dương khiến cô chắc chắn một điều là Huỳnh Tiến Dương lòng mang hận ý đối với cô.
Bởi vì chuyện của Tô yến Nhi, mối thù giữa cô và Huỳnh Tiến Dương xem như hoàn toàn kết lên.
Cô có chút nghĩ không thông, trước đây Tô yến Nhi độc ác như vậy nhưng cuối cùng cũng biết hối cải mà vì sao Huỳnh Tiến Dương đến bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ đây?
Chẳng lẽ là ông trời sắp đặt?
Tô Ánh Nguyệt đã chọc giận Huỳnh Tiến Dương thành công.
Anh ta đi đến gần Tô Ánh Nguyệt, gần đến mức khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa tấc, anh ta cúi đầu xuống, hạ giọng nói: "Hừ, Tô Ánh Nguyệt, em rất đắc ý đúng không? Khiến cho thanh danh của anh bị mất sạch còn bị người phụ nữ Tô yến Nhi kia bỏ rơi, em rất có năng lực đấy!"
"Loại chuyện mất mặt này có cái gì để mà đắc ý chứ?" Tô Ánh Nguyệt khẽ nhếch cái cằm lên, vẻ mặt kiêu căng.
"Tiến Dương, anh ở chỗ này sao, tôi còn đang đi tìm anh khắp nơi đấy."
Một giọng nói của đàn ông vang lên, Tô Ánh Nguyệt theo bản năng giương mắt nhìn sang liền thấy một người đàn ông vóc người hơi mập đang đi về phía này.
Lúc người kia nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ánh mắt thoáng chốc sáng lên, ba chân bốn cẳng tiến đến đây, dùng cánh tay thọc Huỳnh Tiến Dương một cái: "Cũng không giới thiệu cho tôi vị tiểu thư này một chút sao?"
Lúc anh ta nói lời này ánh mắt vẫn luôn dính vào trên người Tô Ánh Nguyệt.
Ánh mắt kia giống như là hận không thể đem Tô Ánh Nguyệt lột sạch tại chỗ vậy.
Người đi cùng với Huỳnh Tiến Dương tự nhiên cũng không phải loại người tốt đẹp gì.
Tô Ánh Nguyệt biết Huỳnh Tiến Dương đối với cô ghi hận trong lòng nên đương nhiên cũng không muốn dính dáng nhiều tới loại "Hồ bằng cẩu hữu" của Huỳnh Tiến Dương này.
Cô xoay người rời đi, người đàn ông kia liền muốn gọi cô: "Vị tiểu thư này..."
Sau đó giọng nói của Huỳnh Tiến Dương truyền đến: "Vĩnh Thụy, người phụ nữ này anh cũng đừng mơ tưởng đến nữa."
"Thôi đi, Vân Vĩnh Thụy tôi đây lại không cua được cô ta sao?"
Huỳnh Tiến Dương cười nhạo một tiếng: "Người ta là vợ của Tổng giám đốc tập đoàn LK, anh cho rằng anh là ai?"
Bước chân Tô Ánh Nguyệt không hề dừng lại, tiếng trò chuyện của hai người sau lưng cũng dần dần thấp xuống.
Vân Vĩnh Thụy?
Cái tên này sao lại quen tai như vậy?
Cô nhớ lại, trước kia có lần Tô Thành và Tô Nguyên Minh từng đề cập qua, bọn họ muốn để Tô yến Nhi lấy một người, người đó tên là Vân Vĩnh Thụy.
Thành phố Vân Châu rất lớn nhưng cũng rất nhỏ, có thể có mấy Vân Vĩnh Thụy được chứ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt lại càng không tốt.
Xem ra suy đoán của cô không sai, người đàn ông được Tô Thành và Tô Nguyên Minh coi trọng, lúc nào sẽ là món hàng tốt chứ.
Cô vốn đã không muốn đến buổi dạ tiệc này, bây giờ còn gặp Vân Vĩnh Thụy và Huỳnh Tiến Dương thì lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng bởi vì Phong Hải bảo cô tới nên cô cũng không thể tự tiện rời đi.
Tô Ánh Nguyệt đành phải kiếm cớ đi toilet một chuyến, điều chỉnh lại tâm trạng sau đó mới tiếp tục tới bữa tiệc rượu được.
"Phu nhân!"
Vừa định rảo bước tiến vào phòng tiệc rượu lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thân thể Tô Ánh Nguyệt hơi cứng lại.
Ở chỗ này gặp phải Nam Sơn cũng coi như chuyện trong dự liệu.
Nhưng nghe cách anh ta xưng hô giống như là chưa biết cô và Trần Minh Tân đã ly hôn.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, thấy Nam Sơn chạy tới trước mặt liền mở miệng nói ra: "Sau này không cần gọi như vậy nữa, tôi và Trần Minh Tân... Chúng tôi đã ly hôn rồi." Nam Sơn đột nhiên trừng lớn mắt, giống như nghe được câu truyện Nghìn lẻ một đêm, kinh ngạc lên tiếng: "Cái... cái gì?"
"Tôi đi vào trước." Tô Ánh Nguyệt không muốn nói nhiều, quay người liền đi vào trong.
Phong Hải vừa lúc đang ở khu nghỉ ngơi đợi cô.
Sau đó, anh ta giới thiệu mấy người Tổng giám đốc cho Tô Ánh Nguyệt, một lúc sau hai người liền chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, xuất hiện một người không tưởng tượng được.
Trông thấy Trần Minh Tân dẫn theo người từ cửa đi vào, Tô Ánh Nguyệt không thể kìm nén được mà thất thần một lát, sau đó mới đột nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
Phong Hải quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt rõ ràng đang có chút khác thường, đôi mắt chớp lên, chậm rãi lên tiếng: "Cậu hơi mệt một chút, nếu Trần Minh Tân đã tới tìm cháu thì cậu đi về trước đây."
"Anh ấy không phải tới tìm cháu, cháu đi cùng với cậu." Tô Ánh Nguyệt nói xong liền đứng dậy.
Phong Hải cẩn thận quan sát Tô Ánh Nguyệt, cũng không nhiều lời.
Phòng tổ chức tiệc rượu rất lớn, ngoại trừ một cái cửa chính còn có thêm mấy cái cửa ngách dùng cho trường hợp sơ tán khẩn cấp.
Tô Ánh Nguyệt và Phong Hải tùy tiện chọn một cái cửa ngách, chuẩn bị rời đi.
Lại không ngờ lúc hai người vừa đi đến cửa liền bị người ngăn lại: "Phong tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn mời ngài uống chén trà."
Tô Ánh Nguyệt còn chưa biết rõ tình huống trước mắt đã nghe thấy Phong Hải bình thản ung dung mở miệng: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi không thích hợp uống trà, hôm khác đi."
Giọng nói của Trần Minh Tân vang lên từ sau lưng: "Nếu tôi nhất định muốn uống hôm nay thì sao?"
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Minh Tân trước đó còn ở trong phòng tiệc rượu không biết xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Trần Minh Tân giương mắt liền hướng về phía Tô Ánh Nguyệt nhìn lại.
Tô Ánh Nguyệt giống như là chạm phải bỏng, dời mắt đi rất nhanh.
"Trần tiên sinh mời khách như vậy sao?" Phong Hải nở nụ cười, vô cùng trấn định.