Không đợi Trần Minh Tân phản ứng, Mạc Tây Du quay lại lấy ra một tập giấy thật dày, xếp từng tờ ra rồi so sánh gì đó.
Ánh mắt anh ta quan sát rất nghiêm túc, một lúc sau quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Mỗi lần anh đến làm kiểm tra tôi đều lưu kết quả lại, sau khi anh uống thuốc rồi đến kiểm tra thì các cơ quan chức năng của cơ thể đều có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà một khi ngừng thuốc thì lại chuyển biến xấu hơn, loại bệnh này hiện tại y học không có ví dụ thực tế..."
Anh ta nói đến đây, thấy Trần Minh Tân chỉ híp mắt lại, vẻ mặt không có gì thay đổi, lúc này mới dừng lại, lên tiếng gọi: "Cậu chủ?"
Nghe thấy tiếng gọi, Trần Minh Tân mới ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, nói: "Ý của anh là những triệu chứng này do thuốc gây ra?"
Từ khi cơ thể của Trần Minh Tân xuất hiện những triệu chứng này, Mạc Tây Du vẫn luôn nghiên cứu nguyên nhân gây bệnh.
Nếu như nói nguyên nhân làm cho anh phát bệnh là do một loại thuốc, vậy thì ai có thể nghiên cứu ra loại thuốc kì lạ và độc hại như vậy, ngoại trừ Nhóm điều chế dược phẩm K7 của Grissy thì còn ai có thể nghiên cứu ra được đây?
Mục đích tồn tại của Nhóm điều chế dược phẩm K7 của Grissy không phải là muốn tạo bước đột phá trong ngành dược phẩm, mà là coi trọng việc kiếm tiền.
Tất cả các loại thuốc hại người hay cứu người, chỉ cần có người bỏ tiền, bọn họ sẽ nghiên cứu.
Mạc Tây Du gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà đây chỉ là suy đoán của tôi, khả năng này rất lớn, chẳng qua tôi không tìm được thành phần thuốc khả nghi trong cơ thể của anh, với lại các triệu chứng bệnh của anh phải có dấu hiệu xuất hiện trước đó, cho dù là bị bỏ thuốc, chắc chắn là trước đó, anh có thể nhớ kỹ lại xem, cơ thể anh xuất hiện dấu hiệu bất thường sớm nhất là lúc nào, anh đi đâu, gặp ai..."
Trần Minh Tân suy nghĩ một lát, sau khi anh và Tô Ánh Nguyệt làm lành không lâu thì những triệu chứng này bắt đầu xuất hiện.
Mà trước đó, khi Tô Ánh Nguyệt thực hiện chương trình từ thiện ở vùng núi, anh đã đi tìm cô.
Lý Yến Nam bắt cóc Tô Ánh Nguyệt, anh đi theo Lý Yến Nam đi tìm cô.
Anh nhớ lúc ấy Lý Yến Nam có cho anh một viên thuốc, thế nhưng anh cũng không nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng, sau đó nhổ ra ngoài.
Anh nhớ lúc ấy Lý Yến Nam còn nói một câu...
‘Không sợ tôi đưa thuốc độc cho anh à?’
Lúc ấy, thật sự là anh nghi ngờ như vậy cho nên mới nhổ thuốc ra.
Mà sau đó, trong quá trình anh đi theo Lý Yến Nam tìm Tô Ánh Nguyệt, cơ thể anh cũng chưa từng xuất hiện bất cứ dấu hiệu khác thường nào, mà Lý Yến Nam cũng không hỏi đến.
Nghĩ đến đây, Trần Minh Tân nói: "Chỉ như vậy một lần thôi, hơn mấy tháng trước, có người đã cho tôi một viên thuốc, nhưng tôi không nuốt xuống, sau đó nhổ ra..."
"Vậy là đúng rồi, từ lúc ấy cánh tay của anh bắt đầu tê cứng, sau đó có tóc bạc, thị lực cũng giảm xuống, các chức năng của cơ thể suy yếu, hai tháng trước tương đối chậm, trong khoảng thời gian này suy yếu càng lúc càng tăng, cũng ngày một rõ ràng hơn, trước đây, tình trạng của mợ chủ cũng giống như anh, chẳng qua cô ấy chỉ mất trí nhớ một thời gian ngắn, trong cơ thể hoàn toàn không có bất kỳ thành phần thuốc gì."
Dừng một chút, khuôn mặt anh ta nghiêm túc nhìn Trần Minh Tân: "Trừ khi biết phương pháp điều chế, tôi mới có cơ hội thử điều chế loại thuốc có thể cắt đứt các triệu chứng này và chữa trị hiệu quả, nếu không…tình hình sẽ tiếp tục chuyển biến xấu đi."
Tình huống chuyển biến đến mức xấu nhất, không thể uống thuốc, cũng chỉ có thể buông xuôi nhìn mình ngày một già yếu cho đến chết.
Trần Minh Tân có chút trầm ngâm: "Nói như vậy, viên thuốc mà người đó cho tôi có thể là lấy từ Nhóm điều chế dược phẩm K7 của Grissy."
Mạc Tây Du nghiêm túc: "Có thể suy đoán như vậy."
Trần Minh Tân vẻ mặt sâu xa, nói như vậy, Lý Yến Nam thật ra là người của Grissy, người của Grissy đã để ý đến anh từ trước rồi sao?
Mà Lý Yến Nam và Phong Hải có gặp mặt riêng, như vậy có phải thể hiện Phong Hải cũng là người của Grissy hay không?
Mạc Tây Du thấy Trần Minh Tân thật lâu không nói gì, đưa mắt nhìn anh, muốn mở miệng nói thêm nữa, nhưng Trần Minh Tân lại giơ tay lên, ám chỉ anh ta không cần nhiều lời.
"Những việc này, trong lòng tôi hiểu rõ, tôi còn có việc phải xử lý, tôi đi trước." Trần Minh Tân nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Chờ một chút!"
Mạc Tây Du đột nhiên đuổi theo: "Anh xác định không nói cho cậu Bùi và mợ chủ sao? "
Trần Minh Tân dừng chân, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt lạnh nhạt mà kiên định.
"Anh tự có quyết định của mình, có lẽ tôi không nên lắm mồm, nhưng mà bọn họ dù sao cũng là những người thân thiết của anh..."
Câu nói tiếp theo, Mạc Tây Du không nói tiếp, bởi vì Trần Minh Tân đã nhanh chân rời đi.
...
Ra khỏi biệt thự, Trần Minh Tân vừa lên xe liền ngả lưng tựa vào ghế, tay gác lên trán, mắt lim dim không lên tiếng.
Lái xe đang định hỏi anh muốn đi đâu, thì nghe Trần Minh Tân mở miệng: "Tùy tiện đi dạo."
Lời nói của Mạc Tây Du rất rõ ràng, các triệu chứng lão hóa của anh có thể đảo ngược.
Nhưng nếu như không có phương pháp điều chế, anh ta không có cách nào nghiên cứu thuốc chữa trị hiệu quả đối với triệu chứng bệnh của Trần Minh Tân, chẳng mấy chốc anh sẽ chết.
Mạc Tây Du không chỉ một lần nhắc nhở anh, thời gian của anh không còn nhiều.
Chính bởi vì sắp hết thời gian, cho nên anh không thể dành những ngày còn lại nằm trên giường bệnh, anh còn nhiều việc cần làm, anh phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch, nhưng mà người duy nhất làm anh cảm thấy bất lực là Tô Ánh Nguyệt.
Dường như dù anh có sắp xếp cho cô như thế nào cũng đều không thỏa đáng.
Lúc đầu định ép cô ly hôn, để cho cô nghĩ là anh không yêu cô nữa, thời gian trôi qua, cô có thể quên được anh, coi như sau này chữa trị không có kết quả anh chết đi đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác anh đều mềm lòng với cô.
Anh làm sao chịu được khi thấy cô đau khổ, nhưng nếu như bệnh tình của anh thật sự không thể cứu vãn, sau này cô sẽ càng thương tâm.
Lần đầu tiên anh lâm vào tình cảnh khó xử như thế này.
Sau chuyện lần này, chắc chắn Tô Ánh Nguyệt đã nghi ngờ, chỉ là cô không đề cập đến, ngay cả khi anh che giấu tốt đến mấy, cũng khó đảm bảo Tô Ánh Nguyệt sẽ không phát hiện ra dấu vết.
...
Sau khi rời câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hoang mang
Vẻ mặt Nam Sơn không giống đang nói dối, có thể là anh ta thật sự không biết gì.
Nếu như vậy thật...
Lòng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên trùng xuống, che giấu cả Nam Sơn... Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đáy lòng cô bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng trở về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu.
Điều làm cô ngạc nhiên chính là khi cô trở lại biệt thự, thái độ của những người giúp việc đối với cô vẫn vô cùng cung kính.
"Mợ chủ!"
Phản ứng của những người giúp việc so với trước đây không hề khác nhau, dường như không biết vừa rồi cô và Trần Minh Tân náo loạn ly hôn.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, nói: "Tôi đi lên tìm một số đồ đạc, nếu cậu chủ trở về thì thông báo ngay cho tôi."
Cô nói xong, đi thẳng lên lầu.
Thư phòng và phòng ngủ là nơi Trần Minh Tân sử dụng nhiều nhất khi ở nhà.
Cô đi vào phòng ngủ trước.
Cô tìm một lượt tất cả mọi chỗ có thể giấu thuốc được nhưng không thấy có.
Sau đó cô vào thư phòng, tìm mấy lần cũng không có.