Tô Ánh Nguyệt cười ha hả nói: “Đó là đương nhiên rồi, anh cũng giống như anh trai ruột của em mà.”
Lục Thời Sơ đưa tay lên, động tác dịu dàng sờ lên đầu của cô, mỉm cười nhưng không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến mình đã đi ra một lúc lâu rồi, nếu còn không quay lại thì Trần Minh Tân chắc chắn sẽ đi tìm cô.
Nghĩ đến đây, cô giải thích với Lục Thời Sơ: “Trần Minh Tân còn đang chờ em, em còn có chút việc nên đi trước đây, ban đầu còn định sau khi sử lý xong sẽ đến tìm anh, không ngờ có thể gặp anh ở đây. Đợi lát nữa em xử lý công việc xong thì cũng đi luôn, sau này có thời gian thì ăn với nhau một bữa cơm.”
Lục Thời Sơ nhẹ nhàng gật đầu: “Mau đi đừng để anh Trần đợi lâu.”
Giọng nói của anh ta vẫn ôn hoà như vậy, nhưng ý cười trong mắt cũng không chạm đến đáy mắt.
Tô Ánh Nguyệt rất tin tưởng Lục Thời Sơ nên cũng không chú ý đến chút biểu cảm của anh ta, nói một câu “Hẹn gặp lại” rồi xoay người đi khỏi, đi được một nửa vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay với Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ cũng vẫy tay lại với cô.
Cho đến khi Tô Ánh Nguyệt đi xa rồi anh ta mới thu lại nụ cười trên mặt, chân mày dần dần nhíu lại, hơi nhắm mắt, một tiếng thở dài tràn ra giữa môi của anh ta.
…
Tô Ánh Nguyệt đoán không sai, nếu cô còn không trở lại nữa thì Trần Minh Tân đã chuẩn bị dẫn theo người đi tìm cô.
Cô đi lại gần, nhìn thấy Trần Minh Tân dẫn Lâm Mộc Tây đứng dậy từ ghế dài đang hướng về phía cô.
Nhìn thấy như vậy, cô vội vàng gọi anh.
“Trần Minh Tân!”
Nghe thấy âm thanh của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân mới dừng bước chân lại.
Sắc mặt của anh bình tĩnh nhìn Tô Ánh Nguyệt, đợi cô bước đến gần mới kề tai sát lại cô nói nhỏ: “Lát nữa tìm bác sĩ kê đơn thuốc đi.”
Tô Ánh Nguyệt không hiểu: “Thuốc gì chứ?”
Trần Minh Tân chợt nở nụ cười, chói lóa đến động lòng người.
Sau một giây, chỉ nghe anh nói: “Thuốc trị tiêu hóa.”
“…”
Trần Minh Tân đang nói cô bị táo bón hả?
Không đợi Tô Ánh Nguyệt bộc phát, Trần Minh Tân đã ôm lấy vai của cô đi vào phòng làm việc của bác sĩ: “Chúng ta đi tìm bác sĩ trước đi.”
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, biểu thị mình rất không vui.
Cô còn chưa có nói rõ chuyện táo bón với anh đâu!
…
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
“Tình huống của cô Lâm cũng không mấy lạc quan, phản ứng từ chối của cơ thể rất mãnh liệt, vô cùng có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng, tình huống cụ thể thì còn cần phải kiểm tra thêm nữa. Sau khi chúng tôi bàn bạc xong, cảm thấy cách tốt nhất vẫn là nên bảo trì trạng thái nằm trên giường trị bệnh, đi một bước nhìn một bước.”
Tối ngày hôm trước Lâm Tố Nghi mới tới đây, có rất nhiều giai đoạn kiểm tra vẫn không không kịp làm.
Bác sĩ vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trần Minh Tân.
Đương nhiên ông ta biết người đàn ông này chính là trùm tài chính ở Châu Âu, cho nên cũng không dám giấu giếm gì, dứt khoát nói thật luôn.
Nhưng mà sau khi nói xong ông ta lại có chút lo lắng Trần Minh Tân sẽ giận chó đánh mèo.
Mà Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đến đây cũng chỉ là hiểu đơn giản chút tình huống mà thôi, liên quan tới chuyện giận chó đánh mèo chắc chắn sẽ không xảy ra.
Đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ, hai người bọn họ lại quay về phòng bệnh một lần nữa.
Lâm Tố Nghi đã tỉnh rồi, đang ngồi trên giường ngó bốn phía xung quanh.
Nhìn thấy nhóm người Tô Ánh Nguyệt đi vào, ánh mắt của cô ta rơi trên người của Lâm Mộc Tây, lo lắng lên tiếng: “Mộc Tây?”
Lâm Mộc Tây nghe thấy Lâm Tố Nghi gọi thằng bé liền lão đảo nghiêng ngã chạy tới.
“Dì.”
Thằng bé gọi Lâm Tố Nghi một tiếng, liền dựa vào bên giường mở to mắt nhìn cô ta, lôi kéo cánh tay của cô ta không nói lời nào.
Mặc dù thằng bé không biết bệnh tim là gì, cũng không biết phản ứng từ chối là gì, nhưng thằng bé có thể phát giác được chút tin tức khiến thằng bé thấy hoảng hốt từ trong bầu không khí nghiêm trọng này.
Cô ta sờ lên đầu của Lâm Mộc Tây, nhỏ giọng hỏi cái gì đó, sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Mộc Tây mới mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô.”
Tô Ánh Nguyệt đi qua ngồi xuống ở trước giường: “Cảm thấy như thế nào?”
Giọng nói của Lâm Tố Nghi yếu ớt mà lại dịu dàng: “Đã quen rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta.
Vẻ mặt của Lâm Tố Nghi bình thản, mặc dù sắc mặt trông khó coi, nhưng đôi mắt kia lại sáng tỏ trong trẻo.
Đáy lòng của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên lại chua chua, không biết nên nói cái gì.
Lâm Tố Nghi thấy sắc mặt của cô nặng nề, phì một tiếng nở nụ cười: “Tôi thật sự không phải rất khó chịu đâu, cô đừng như vậy, nhìn cô giống như còn khó chịu hơn cả tôi.”
Không phải là cô ta chỉ nói suông, thật ra cô ta cảm thấy không khó chịu chút nào.
Bởi vì cô ta có thể sống tiếp đã quá không dễ dàng rồi.
Có thể sống thêm một ngày đối với cô ta mà nói đó chính là sự ban ơn của thượng đế, cho dù thân thể này vào bất cứ lúc nào cũng có thể phải chịu đựng nỗi đau cực lớn, nhưng cô ta cũng cảm thấy chuyện đó không có gì quan trọng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn gương mặt thoải mái của cô ta, nhàn nhạt cười một tiếng.
Ánh mắt của Lâm Tố Nghi rơi vào Trần Minh Tân đứng ở cách đó không xa.
Tận trong đáy lòng, cô ta có chút e ngại người đàn ông này, nhưng mà lời mà cô muốn hỏi vẫn phải mở miệng.
Cô ta nhẹ nhàng ngồi thẳng người dậy, giọng nói yếu ớt nhưng lại tràn đầy hy vọng: “Anh Trần, lúc nào thì tôi có thể gặp anh trai của tôi?”
Lúc cấp dưới của Trần Minh Tân đưa cô đến thành phố Vân Châu, đương nhiên là cô ta đã không đồng ý, cô ta đơn thuần không liên quan đến chuyện gì, cũng biết không thể tùy ý đi theo người lạ được.
Nhưng mà lúc đó Trần Minh Tân đã gọi điện thoại đến, ở trong điện thoại nói với cô ta rằng chỉ cần cô ta đồng ý đến thành phố Vân Châu là có thể gặp được anh trai của mình.
Đã mấy năm rồi cô không gặp anh ta, anh ta chính là người thân duy nhất trên đời này của cô, cô ta thật sự rất sợ một ngày nào đó cô ta đột nhiên chết đi, vậy thì không kịp nhìn thấy anh trai lần cuối cùng.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, đối với cô ta mà nói không có cái gì quan trọng hơn anh trai của mình.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, khẽ nhíu mày, cũng quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân cố ý lừa gạt Lâm Tố Nghi, hay là nói anh đã tìm được anh trai của Lâm Tố Nghi rồi?
Trần Minh Tân trả lời ngắn gọn mà chắc chắn: “Rất nhanh thôi, trong vòng ba ngày.”
Trên mặt Lâm Tố Nghi lập tức lộ ra nụ cười thoải mái, trên gương mặt đều là vui mừng.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế cũng không nhịn được mà suy đoán, hẳn là Trần Minh Tân đã thật sự tìm được anh trai của Lâm Tố Nghi rồi.
Tô Ánh Nguyệt nói chuyện với Lâm Tố Nghi một hồi, lúc đi khỏi cũng muốn mang Lâm Mộc Tây về theo.
Cho dù nói như thế nào thì Lâm Mộc Tây cũng là con ruột của Trần Minh Tân, chuyện phức tạp trong đây đương nhiên không có cách nào nói với Lâm Tố Nghi được, chủ yếu là sợ cô ta nghĩ quá nhiều.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ, chủ động mở miệng nói: “Để Mộc Tây theo chúng tôi về nhà đi, cứ ở trong bệnh viện cũng không phải là cách hay.”
Lâm Tố Nghi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay ngoắc Lâm Mộc Tây lại: “Đến nhà của dì Tô chơi mấy ngày, có được không?”
Ngược lại là Trần Minh Tân mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Anh nhớ đến trước đó cũng bởi vì chuyện của Lâm Mộc Tây mà hai người đã tạm thời tách ra, thái độ của cô rất quyết liệt, thế nhưng đảo mắt cô lại quan tâm Lâm Mộc Tây như vậy.
Nói cho cùng, Tô Ánh Nguyệt cũng là một người mềm lòng, đối với trẻ con cũng không thể có trái tim cứng rắn được.
Chính vì vậy, anh mới không để cho cô thất vọng.
Lâm Mộc Tây do dự nhìn Trần Minh Tân một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
Tô Ánh Nguyệt bật cười, có thể là do trời sinh ba con, cô có thể cảm giác được Lâm Mộc Tây cũng có chút thích Trần Minh Tân.
Hai người mang theo Lâm Mộc Tây đi ra, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà hỏi Trần Minh Tân: “Ngay cả anh trai của Lâm Tố Nghi anh cũng đã tìm được rồi?”
Trần Minh Tân mở ra một nút thắt: “Em cũng quen với anh trai của cô ấy.”