Ông Xã Thần Bí

Chương 437: Ơn không ra tay giết chết



Cũng giống như Lâm Tố Nghi, người mà anh trai Lâm Hào Kiệt này quan tâm nhất chính là cô ta.

Trần Minh Tân đã tìm được Lâm Tố Nghi, không khác gì nắm lấy mạng sống của anh ta.

Không đợi Trần Minh Tân nói chuyện thì âm thanh của Lâm Tố Nghi liền vang lên: “Anh, em đã sống nhiều năm như vậy rồi, thật sự đã đủ rồi, em rất thỏa mãn, anh đừng khổ cực kiếm tiền như vậy nữa, em hi vọng hai anh em chúng ta có thể sống cùng nhau.”

Cô ta không ngốc, mặc dù cho đến bây giờ cô ta cũng không biết Lâm Hào Kiệt làm công việc gì, nhưng mỗi lần trở về thì anh ta đều giấu giếm hành vi với tất cả mọi người, những chuyện này đủ để cô ta sinh lòng nghi ngờ.

Nhưng từ tận đáy lòng của cô ta cô ta vẫn bằng lòng tin tưởng, Lâm Hào Kiệt vẫn là người anh trai lương thiện và dịu dàng trong trí nhớ của cô ta.

Nhưng mà tất cả những chuyện xảy ra gần đây đủ để cô ta hiểu rõ một thứ, những chuyện mà Lâm Hào Kiệt làm cũng không phải là chuyện đơn giản.

Lúc nãy, cô ta cũng có thể nghe hiểu lời của Trần Minh Tân, lời của Trần Minh Tân có ý là Lâm Mộc Tây là con của anh, mà Lâm Hào Kiệt cũng không hề phản bác.

Trong lòng của cô ta càng cảm thấy hoảng hốt hơn, nhưng lại không thể tiếp nhận sự thật này.

Tại sao Lâm Hào Kiệt lại vô duyên vô cớ ôm con của người khác đến giao cho cô ta nuôi chứ?

Dù cho Lâm Hào Kiệt có làm cái gì thì đều là bởi vì cô ta, mà đối với cô ta mà nói, nếu như cô ta có thể sống sót mà ngay cả người thân thiết nhất của mình cũng không thể nhìn thấy, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?

Gương mặt Lâm Hào Kiệt cứng ngắc, giọng nói hơi khô khốc: “Tố Nghi...”

Nhưng mà Lâm Tố Nghi đã bị người của Trần Minh Tân dẫn ra ngoài.

Trần Minh Tân híp mắt lại nhìn về phía Lâm Hào Kiệt, giọng nói lạnh thấu xương: “Năm đó lúc anh mang Tô Ánh Nguyệt đi, lại lấy phôi thai từ trong bụng của cô ấy ra, anh có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”

“Ha...”

Lâm Hào Kiệt chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, thần sắc có chút đờ đẫn.

Đúng là anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.

Bởi vì anh ta cảm thấy thân phận của mình đã giấu diếm rất kỹ, chỉ cần không có ai biết Phong Hải thật sự đã chết, như vậy anh ta cũng có thể trốn trời tránh biển, sẽ không có ai biết được anh ta không phải là Phong Hải.

Lại càng không có ai biết tên của anh ta là Lâm Hào Kiệt, có một người em gái mà anh ta yêu thương nhất là Lâm Tố Nghi.

Trần Minh Tân cười lạnh lùng: “Mùi vị như thế nào?”

“Rốt cuộc là cậu muốn cái gì!” Giọng nói của Lâm Hào Kiệt mang theo ý nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc lúc này Lâm Hào Kiệt cũng đã tháo xuống hình tượng ôn hòa của “Phong Hải” mà lộ ra bộ mặt nham hiểm hung ác thuộc về bản thân Lâm Hào Kiệt.

Có lẽ anh ta cũng đã từng thật sự giống như Lâm Tố Nghi nói, là một người ấm áp lại lương thiện, nhưng trôi qua mười mấy năm thì Lâm Hào Kiệt ấm áp lương thiện kia đã sớm không còn nữa, thay vào đó là một Lâm Hào Kiệt vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.

Trần Minh Tân hơi híp mắt lại, biểu cảm trên mặt không rõ ràng: “Tôi muốn gặp Lý Yến Nam.”

Lâm Hào Kiệt hơi nhíu mày lại, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc: “Tại sao cậu lại muốn gặp hắn ta?”

Gương mặt Trần Minh Tân không có biểu cảm gì mà nhíu mày: “Vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại muốn gặp hắn ta?”

“Trước khi bắt đầu hội đấu giá thì cậu đã biết thân phận của tôi rồi à?” Mặc dù Lâm Hào Kiệt vẫn biết Trần Minh Tân là một người có thủ đoạn, nhưng không ngờ tới trước khi bắt đầu hội đấu giá thì Trần Minh Tân đã có tính toán trước rồi.

Cũng là ngày hôm đó anh ta gặp được Lý Yến Nam một lần, sau đó cũng không gặp anh ta lần nào nữa.

“Không cần phải moi móc lời của tôi, cũng không cần phải hỏi nhiều như vậy, bởi vì bây giờ anh không có bất cứ điều kiện và thứ đồ gì để nói chuyện với tôi.” Trần Minh Tân từ từ đứng dậy, lấy một điếu thuốc lá từ trên người nhưng lại không hề bật lửa.

“Ngày mai, tôi muốn gặp được Lý Yến Nam, nếu không tôi sẽ dừng việc trị liệu của Lâm Tố Nghi lại, cũng không biết sau khi ghép tim lại xảy ra phản ứng bài trừ mà không dùng thuốc cũng không chữa trị, vậy có thể sống sót được hay không...”

Giọng nói của Trần Minh Tân trầm thấp, bình tĩnh cực kỳ, nhưng lại khiến cả người Lâm Hào Kiệt phát lạnh.

“Em ấy đã bị phản ứng bài trừ?” Âm thanh của Lâm Hào Kiệt có chút run rẩy.

Mặc dù anh ta rất ít gặp Lâm Tố Nghi, nhưng đối với tình trạng sức khỏe của Lâm Tố Nghi thì anh ta lại rõ như lòng bàn tay.

Sau khi giải phẫu ghép tim mà lại bị phản ứng từ chối, đó là điều nguy hiểm nhất.

Cả người Lâm Hào Kiệt đều cảm thấy hoảng hốt.

Trần Minh Tân chỉ nhìn anh ta chằm chằm mà không mở miệng nói chuyện.

Anh đang suy nghĩ một chuyện khác.

Thuốc mà Lý Yến Nam cho anh uống chắc chắn có ai đó sai bảo, chỉ là người sai bảo là ai thì anh lại không biết rồi.

Nếu như người này chính là Lâm Hào Kiệt, vậy thì lúc này anh có thể đoán được mục đích của anh ta tìm Lý Yến Nam là gì.

Nhưng mà mà dựa theo phản ứng của Lâm Hào Kiệt, anh ta cũng không biết Trần Minh Tân đã từng uống thứ thuốc kia, sức khỏe đã càng ngày không chịu nổi rồi.

Nếu như thuốc kia không phải Lâm Hào Kiệt sai Lý Yến Nam cho anh uống, vậy thì đó lại là một người khác hoàn toàn, người này sẽ là ai chứ?

Có phải là... người gửi thư cho Lâm Tố Nghi không?

Suy cho cùng thì kết quả xảy ra cuối cùng của hai chuyện này đều nhằm vào anh và Tô Ánh Nguyệt.

Có điều trước khi Lâm Hào Kiệt vẫn chưa lộ ra đuôi cáo thì đương nhiên Trần Minh Tân sẽ không tự động nhắc đến chuyện này.

“Anh chỉ có thời gian một ngày, tự mình suy nghĩ đi. Còn nữa, hơn hai năm trước tôi đã trở về thành phố Vân Châu, nếu như anh muốn xem thử thế lực của tôi ở thành phố Vân Châu lớn bao nhiêu, vậy thì tôi không có ý kiến.”

Trần Minh Tân biết Lâm Hào Kiệt là một nhân vật quan trọng trong Grissy, thế lực cũng không nhỏ.

Cho nên, anh nói những lời này chính là đang uy hiếp Lâm Hào Kiệt đừng lộn xộn.

Thế lực của Grissy cũng không kém bao nhiêu, nhưng mà ở thành phố Vân Châu chính là địa bàn của Trần Minh Tân, cho dù Lâm Hào Kiệt có muốn làm chuyện gì cũng không thể kinh động đến tổng bộ Grissy, đương nhiên cũng sẽ không gây ra sóng gió lớn gì, cũng không có khả năng ngăn chặn được Trần Minh Tân.

Huống hồ gì dạng người như Lâm Hào Kiệt này kiêng kỵ nhất chính là người nhà bị uy hiếp.

Nếu như anh ta sử dụng thế lực của Grissy để tìm người mà Trần Minh Tân muốn, như vậy cũng sẽ đưa Lâm Tố Nghi lộ ra trong tầm nhìn của người ở Grissy.

Người của Grissy rất nhiều, các mối quan hệ trong nội bộ cũng phức tạp, nói tóm lại, nước rất sâu.

Mà Trần Minh Tân càng chắc chắn Lâm Hào Kiệt sẽ không mạo hiểm như vậy.

Lâm Hào Kiệt siết chặt nắm đấm, quai hàm bạnh ra, giọng nói quyết liệt: “Trần Minh Tân, đừng đắc ý quá sớm, đứa con trai kia của cậu có thể khỏe mạnh lớn lên hay không cũng là một vấn đề.”

Đã rất nhiều năm rồi không có ai uy hiếp anh ta như vậy, giận dữ nơi đáy lòng của anh ta quả thật khó mà ước lượng được.

Đứa con luôn là một cái gai trong lòng Trần Minh Tân.

Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng y hệt như cũ.

Trần Minh Tân bước hai bước đi lên phía trước, tay nắm lấy vạt áo trước của Lâm Hào Kiệt, âm thanh rét lạnh đến thấu xương: “Anh đây là đang nhắc nhở tôi anh đã từng làm những chuyện kia, muốn để tôi ra tay với anh à?”

Lâm Hào Kiệt bị ép phải ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ không cam lòng rất nồng đậm: “Tô Ánh Nguyệt nhảy xuống đất từ một nơi cao như vậy, lúc đó cho dù tôi không kêu người lấy cái thai ra, hẳn là có để trong bụng Tô Ánh Nguyệt cũng không giữ được nữa. Nói ra thì tôi vẫn là ân nhân cứu mạng của con trai cậu đó chứ.”

“Nếu như nhất định phải nói như vậy, vậy thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô Lâm, dù sao tôi có nhiều cơ hội chơi chết cô ta như vậy, nhưng mà cô ta vẫn sống cho tới bây giờ. Có phải anh nên thay cô ta cảm ơn tôi vì ơn không ra tay giết chết cô ta hay không?”

Trần Minh Tân nói xong liền buông Lâm Hào Kiệt ra.

Anh chậm rãi sửa sang lại quần áo của mình, trực tiếp bước ra cửa, lúc đi đến cạnh cửa thì anh dừng bước lại: “Trưa ngày mai vẫn ở chỗ này, tôi muốn gặp được Lý Yến Nam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.