Ông Xã Thần Bí

Chương 465: Đoạn cuối của cuộc đời



Mạc Tây Du xấu hổ đẩy kính, ho khan một tiếng, nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết mợ chủ đến, quấy rầy rồi.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng xoay người bước ra.

Tốc độ nhanh chưa từng thấy.

Tô Ánh Nguyệt ngồi đối diện cửa, lúc nghe Mạc Tây Du gọi “Thưa ngài”, cô đã mở mắt ra, muốn đẩy Trần Minh Tân ra, nhưng Trần Minh Tân lại không chút nhút nhích.

Đợi đến lúc Mạc Tây Du hoàn toàn rời đi, Trần Minh Tân cuối cùng mới buông cô ra.

Tô Ánh Nguyệt ngồi một hồi, mới từ từ hít thở bình thường trở lại.

Cô khẽ đánh Trần Minh Tân một cái, phàn nàn: “Lúc nãy bác sĩ Mạc đã bước vào rồi, anh còn...”

“Do cậu ta không gõ cửa, trách anh à?” Trần Minh Tân không cho là đúng, cãi lại cô.

Nói như thể nếu Mạc Tây Du gõ cửa, Trần Minh Tân sẽ để ý đến anh ta vậy.

...

Sau khi hai người đã sửa sang đàng hoàng, Tô Ánh Nguyệt mới gọi Mạc Tây Du vào.

“Ngài Mạc, có thể vào rồi.” Trên mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn còn chút ngại ngùng.

Cô cảm thấy thật sự quá lúng túng, nếu là Bùi Chính Thành, chỉ trêu chọc hai ba câu là xong, dù sao lúc bình thường anh ta cũng không đứng đắn gì, ấy thế mà lại bị bác sĩ Mạc bắt gặp...

Mạc Tây Du hơi gật đầu, bước vào.

Nhìn áo blouse trắng trên người Mạc Tây Du, Tô Ánh Nguyệt hơi nghi ngờ, Mạc Tây Du vì tình trạng thân thể của Trần Minh Tân, cho nên mới rời khỏi phòng nghiên cứu, tới viện an dưỡng này thăm khám cho Trần Minh Tân?

Sau khi anh ta làm kiểm tra thông thường cho Trần Minh Tân, do dự một chút, mới nghiêm túc nói: “Thưa ngài, tình trạng cơ thể của ngài hiện giờ cần tĩnh dưỡng.”

Nói xong, lại bổ sung một câu: “Không thích hợp vận động.”

Câu trước vẫn không có gì, câu phía sau trực tiếp khiến mặt Tô Ánh Nguyệt như bốc cháy.

Cô cúi đầu nghĩ, còn gì có thể mất mặt hơn nữa đây? Hơn nữa lúc nãy bọn họ còn ngồi dưới đất...

Mạc Tây Du chỉ làm kiểm tra thông thường cho Trần Minh Tân, cho nên cũng không nói quá nhiều chuyện liên quan đến tình trạng thân thể của anh, chỉ dặn dò một vài chuyện không nên làm.

Lúc anh ta đi ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt tiễn Mạc Tây Du đi.

Tất cả mọi người đều hiểu, Tô Ánh Nguyệt tiễn anh ta đi, thực chất là để hỏi thăm tình hình của Trần Minh Tân, không có ai biết rõ tình hình của Trần Minh Tân hơn Mạc Tây Du.

Tô Ánh Nguyệt theo sau Mạc Tây Du ra ngoài, sau khi cô trở tay đóng cửa lại, Mạc Tây Du quay đầu nhìn cô, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Như cô đã thấy, tình hình của ngài ấy chuyển biến xấu.”

Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, cô đương nhiên biết tình hình Trần Minh Tân chuyển biến xấu, điều này rất rõ ràng.

Mạc Tây Du thấy cô gật đầu, lúc này mới nói tiếp: “Lúc trước tôi nghiên cứu thuốc ức chế virus K1LU73, không có tác dụng, tình hình của ngài ấy rất không khả quan. Thân thể của anh ấy, cho dù cẩn thận điều dưỡng hằng ngày, nhưng tinh thần anh ấy, chức năng cơ thể, các bộ phận trong cơ thể, cũng sẽ hư tổn không ít, tình hình này sẽ ngày càng... tệ hơn...”

Sau đó anh ta còn nói mấy thứ gì đó, nhưng Tô Ánh Nguyệt đã không có tâm trạng nghe nữa, những lời này đã đủ để cô hiểu được tình hình của Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt nghẹn ngào nói: “Ngoại trừ lấy được thuốc giải thì không còn cách nào khác ư?”

Dừng một chút, tâm trạng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên kích động lên, cô tràn ngập chờ mong nhìn anh: “Anh không chắc chắn mình có thể điều chế được thuốc giải ư? Anh có năng lực như vậy, anh không thể bó tay chịu chết được!”

Giọng cô trở nên sắc bén, cô không khống chế được mà nóng nảy với Mạc Tây Du.

Trong lòng Mạc Tây Du cũng không chịu nổi, Trần Minh Tân đối với anh ta mà nói, là bạn hợp tác cùng nhóm, là bạn bè, cũng là người anh ta kính trọng. Cho nên dù Tô Ánh Nguyệt đột nhiên không khống chế được mà quát lên với anh ta, anh ta cũng không thể hiện chút tức giận nào.

Trong mắt anh ta nhanh chóng hiện lên vẻ tự trách, đẩy kính xuống, giọng nói hơi khàn khàn: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa điều chế được thuốc giải, hơn nữa thời gian của ngài ấy cũng không còn nhiều, tối đa nửa tháng nữa, anh ấy sẽ biến thành một...”

Nhìn sắc mặt Tô Ánh Nguyệt xám như tro tàn, dù Mạc Tây Du có chút không nỡ, nhưng vẫn nói tiếp: “Ông cụ tóc trắng xóa, thân thể suy yếu đến mức tận cùng, là đoạn cuối của cuộc đời.”

Lộp độp!

Nước mắt Tô Ánh Nguyệt như những viên trân châu, không ngừng lăn xuống, rơi thẳng xuống đất, nhưng cô không khóc, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Nhưng mà, dáng vẻ im lặng rơi lệ này, lại khiến Mạc Tây Du cảm nhận được một sự bi thương tuyệt vọng...

Mạc Tây Du định an ủi cô: “Phu nhân, cô...”

Tô Ánh Nguyệt lại ngắt lời anh: “Anh nói còn thời gian mười lăm ngày?”

“Tối đa là mười lăm ngày, nhưng đây chỉ là dự đoán mà thôi, thời gian mà tôi có thể hoàn toàn đảm bảo, là mười ngày. Nếu ngài ấy có thể giữ tâm trạng vui vẻ, không có gì ngoài ý muốn, mười lăm ngày cũng có thể.”

“Tôi biết rồi.” Tô Ánh Nguyệt chầm chậm gật đầu.

Cho dù là mười ngày hay là mười lăm ngày, đều là thời gian ngắn ngủi đến mức khiến Tô Ánh Nguyệt không chấp nhận được.

Quá ngắn ngủi.

Nhưng mà, dù cho có ngắn ngủi đi nữa, không phải vẫn còn mười lăm ngày ư? Hoặc ít ra vẫn còn mười ngày.

Mặc Tây Du thấy vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt không muốn chịu thua, suy nghĩ một lát, nói: “Mợ chủ, còn có một cách, chính là lấy được cách điều chế virus K1LU73, nếu có thể lấy được cách điều chế, vậy cũng xem như thành công một nửa, dù không thể lập tức nghiên cứu ra thuốc giải, cũng sẽ có cách khống chế tình trạng cơ thể của ngài ấy.”

Về cách điều chế virus K1LU73, từ sáng sớm Mạc Tây Du đã nói với Trần Minh Tân.

Nhưng mà, gần hai tháng, đừng nói cách điều chế, đến “K7” là chỗ nào Trần Minh Tân cũng không tìm được, chứ đừng nói là thuốc giải, mà bây giờ tình hình của Trần Minh Tân càng ngày càng nghiêm trọng hơn, không kéo dài được mấy ngày nữa.

Trần Minh Tân còn không tìm được, một người phụ nữ như Tô Ánh Nguyệt, có thể có cách gì chứ?

Đây là đường sống, cũng là đường chết.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Ánh Nguyệt bỗng chốc sáng ngời.

Cô kích động túm lấy quần áo Mạc Tây Du, lớn tiếng nói: “Chỉ cần tìm được cách điều chế virus K1LU73 là được?”

Thấy Mạc Tây Du gật đầu khẳng định, trong nháy mắt Tô Ánh Nguyệt vui sướng không kiềm chế được.

Cô biết mà, người lợi hại như Trần Minh Tân, không thể nào chỉ ngồi yên chờ chết được.

Không phải Lâm Tố Nghi vẫn còn trong tay Trần Minh Tân ư?

Cô có thể dùng Lâm Tố Nghi để uy hiếp Lâm Hào Kiệt, để Lâm Hào Kiệt đi tìm cách điều chế virus K1LU73.

Lâm Hào Kiệt quan tâm Lâm Tố Nghi như vậy, lại có đầu óc, nhất định có thể tìm được cách điều chế K1LU73, nhất định có thể!

Tô Ánh Nguyệt không đợi chào tạm biệt với Mạc Tây Du, lập tức lấy điện thoại ra đi về hướng bên kia, vừa đi vừa gọi cho Lâm Hào Kiệt.

Nhưng không gọi được.

Một lần, hai lần, ba lần...

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã gọi bao nhiêu lần, từ lúc bắt đầu tràn đầy niềm tin, đến cuối cùng vô cùng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.