Ông Xã Thần Bí

Chương 50: Kỹ năng dành riêng cho cô gái trong trắng vô tội



Nghe cô nói không nương tình, vẻ mặt Tô Yến Nhi không được tốt lắm.

"Có chuyện thì nói, giữa chúng ta cũng không cần phải giả vờ nữa." Tô Ánh Nguyệt híp mắt nhìn cô ta, trên gương mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Tô Yến Nhi nén giận: "Điều kiện chỉ có một, em tới công ty làm, cổ phần ba em để lại cho em sẽ là của em."

Tô Ánh Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì.

"Em cầm đi! Suy nghĩ kỹ thì tới công ty tìm ông nội." Tô Yến Nhi nói xong, lại đột nhiên đẩy tập tài liệu trong tay tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Tay của cô ta chỉ chạm nhẹ tới Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt đã đột nhiên ngã xuống.

Tô Yến Nhi còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đã thấy Huỳnh Tiến Dương nhảy ra, nhanh chóng đỡ Tô Ánh Nguyệt lên.

Anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Yến Nhi, trong mắt lộ vẻ trách mắng: "Yến Nhi, động tác của em có thể nhẹ một chút không, đừng thô lỗ như vậy!"

"Em thô lỗ chỗ nào chứ? Em căn bản lại không..."

Tô Yến Nhi vội vàng muốn giải thích rõ, nhưng nói đến một nửa lại cảm thấy không thể hiểu được.

Còn Tô Ánh Nguyệt được Huỳnh Tiến Dương cẩn thận đỡ lấy lại rút cánh tay của mình ra, khẽ nói: "Chị họ cũng không phải cố ý đâu, anh Tiến Dương đừng trách chị ấy."

Tô Yến Nhi là người quen giở mánh khóe nên lập tức đã biết được vừa rồi Tô Ánh Nguyệt thấy Huỳnh Tiến Dương, mới giả vờ ngã xuống.

"Ánh Nguyệt, em vừa..." Mặc dù Tô Yến Nhi gọi Tô Ánh Nguyệt, nhưng cắn môi nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương với vẻ mặt tự trách.

Cô ta cho rằng Huỳnh Tiến Dương sẽ thiên vị mình giống như trước đây.

Huỳnh Tiến Dương đã lâu không nghe được Tô Ánh Nguyệt gọi mình như vậy, lập tức lại mềm lòng, vô thức mà thiên vị Tô Ánh Nguyệt.

Huỳnh Tiến Dương cũng không chú ý nhìn vẻ mặt của Tô Yến Nhi đã mở miệng nói thẳng: "Bây giờ anh đưa Ánh Nguyệt về trước để tránh bị cảm. Quần áo trên người cô ấy đều ướt rồi. Yến Nhi, ngày mai chúng ta sẽ cùng ăn cơm sau nhé."

Anh ta nói xong, cũng không đợi Tô Yến Nhi phản ứng đã kéo Tô Ánh Nguyệt lên xe của mình.

Khi Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương đỗ xe lại và đi về phía bên này, cũng chỉ là đột nhiên nảy ra ý định, muốn thử kỹ năng dành tiêng cho loại con gái trong trắng vô tội, không ngờ thử một lần lại có tác dụng.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu liếc nhìn Tô Yến Nhi, còn nói khẽ: "Vậy chị họ, em đi về trước đây..."

Tô Yến Nhi tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn phải cứng mặt duy trì ý cười: "Ánh Nguyệt tạm biệt."

Tô Ánh Nguyệt rất hài lòng với phản ứng của cô ta, cong môi mỉm cười và đi theo Huỳnh Tiến Dương lên xe.

Lên xe, cô lại suy nghĩ xem phải làm thế nào để thoát khỏi Huỳnh Tiến Dương. Cô không muốn cho anh ta biết cô ở đâu.

Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn mở miệng: "Anh Tiến Dương, hay anh cứ để cho em xuống xe ở phía trước đi, em sợ chị họ sẽ hiểu nhầm."

"Hiểu nhầm cái gì chứ? Anh và cô ấy đều lớn hơn em, vốn nên chăm sóc cho em nhiều hơn." Huỳnh Tiến Dương vừa lái xe vừa nói chuyện.

Đột nhiên, giọng nói anh ta nhỏ lại: "Trước đây..."

"Chuyện trước kia đều đã qua rồi, anh Tiến Dương không cần để ở trong lòng."

Tô Ánh Nguyệt cúi thấp đầu, ở nơi Huỳnh Tiến Dương không nhìn thấy, trong mắt lóe lên sự ghét bỏ.

Trước đây tại sao cô có thể gọi "anh Tiến Dương" buồn nôn như thế chứ.

"Em vẫn nên gọi anh là anh rể, để tránh chị họ lại suy nghĩ nhiều."

Khóe miệng Tô Ánh Nguyệt hiện lên chút giễu cợt. Ngay cả bớt hại cô cũng không thể, còn chăm sóc cô nhiều hơn? Quả thật đúng là chuyện cười lớn của năm.

"Trước kia là anh trách oan em, một thời gian không gặp, em vẫn hiểu chuyện như thế." Trong giọng nói của Huỳnh Tiến Dương có chút than thở.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu liếc nhìn anh ta nhưng lại nhanh chóng rời tầm mắt.

Khi còn bé, Huỳnh Tiến Dương thật sự rất tốt với cô, nếu không trước đây cô cũng sẽ không thích anh ta.

Nếu không phải lần đó ở trung tâm thương mại nghe được anh ta nói qua những lời đó, bây giờ nói không ngừng cô vẫn sẽ thích anh ta.

Dù sao cũng là người mình từng thích khi còn tuổi thiếu niên, cho dù không thích đi nữa, cũng không ghét được.

"Anh rể, cho em xuống xe ở đây đi. Phía trước là khu căn hộ em ở rồi, anh không cần tiễn đâu." Cô không muốn lại ở cùng một chỗ cũng lười ứng phó với Huỳnh Tiến Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.