Trong giọng nói của người giúp việc có chút ngập ngừng, sao mà bọn họ có thể biết được Tô Ánh Nguyệt đi đâu cơ chứ, bọn họ cũng chỉ là người giúp việc mà thôi, cũng không có quyền lực lớn như vậy mà quản Tô Ánh Nguyệt đi chỗ nào.
Không đợi bọn họ nói chuyện thì Trần Minh Tân liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đúng vào lúc này Nam Sơn lại đi đến.
"Sếp..."
Anh ta vừa mới mở miệng, Trần Minh Tân không thèm để ý anh ta tí nào, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh anh ta.
Nam Sơn một mặt rối rắm nhìn về phía mà Trần Minh Tân vừa đi khỏi.
Trần Minh Tân vừa về đến phòng làm việc thì lại gọi cho Tô Ánh Nguyệt mấy cuộc điện thoại nữa, Tô Ánh Nguyệt vẫn không bắt máy.
Sắc mặt của anh vốn cũng không tốt liền trở nên càng khó coi hơn.
Sắc mặt của anh xám xịt lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp dưới: "Đi thăm dò xem Tô Ánh Nguyệt đang ở đâu."
Vừa cúp điện thoại thì thư ký lúc nãy vừa ra ngoài lại quay về.
"Tổng giám đốc." Thư ký cầm trong tay một cái túi giấy dai.
"Có việc gì?" Trần Minh Tân hơi nhíu mày, không phải đã kêu cô ta đi ăn cơm rồi hay sao, lại đến đây làm cái gì nữa?
Thư ký bị ánh mắt tàn nhẫn của Trần Minh Tân làm cho lạnh lẽo, liền nhanh chóng đưa túi giấy ở trong tay qua cho Trần Minh Tân.
Có lẽ là bởi vì sợ cho nên tốc độ nói chuyện của thư ký rất nhanh: "Cái này là lúc nãy có người vừa mới đưa cho tiếp tân, nói là gửi cho tổng giám đốc."
"Là cái gì?" Trần Minh Tân hờ hững liếc qua, cũng không lập tức đưa tay nhận lấy.
"Không... không biết, người kia chỉ để lại một câu nói là cứ để tổng giám đốc nhìn đồ ở bên trong thì mình biết thôi." Mặc dù bọn họ cũng không thể xác định được ở bên trong rốt cuộc là bỏ cái gì, nhưng mà người kia nói giống như là thề thốt, bọn họ cũng không dám tự tiện xử lý.
Trần Minh Tân híp mắt lại, lạnh lùng liếc thư ký một cái rồi đưa tay cầm lấy túi giấy ở trong tay của cô ta qua.
Anh mở túi giấy ra, đưa tay lấy đồ vật ở bên trong ra.
Thư ký cẩn thận liếc nhìn một chút, nhìn thấy sắc mặt của Trần Minh Tân đột nhiên thay đổi, nhanh chóng rụt cổ một cái, không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước.
Đôi mắt của Trần Minh Tân cứ nhìn chòng chọc vào hai người trên bức ảnh, gân xanh trên trán nổi lên, hai con ngươi đen nhánh giống như là có mực muốn nhỏ ra, trông cực kỳ dọa người.
Ngay cả hít thở mà thư ký cũng không dám thở một cái.
Cô ta lơ đãng quay đầu đi đã nhìn thấy Nam Sơn đi tới ở đằng sau.
Nam Sơn và thư ký cũng rất quen thuộc với nhau, anh ta dùng ánh mắt hỏi cô ta: Có chuyện gì đã xảy ra?
Thư ký nào dám nói nhiều, chỉ là ánh mắt xoay chuyển vòng vòng nhắc nhở anh ta, để cho anh ta nhìn ảnh chụp ở trong tay của Trần Minh Tân.
Trên mặt của Nam Sơn lộ ra biểu cảm khó hiểu, anh ta rón rén bước đến gần đứng ở sau lưng của Trần Minh Tân, nhìn vào ảnh chụp ở trong tay của anh.
Lúc mà anh ta nhìn thấy rõ người ở trên bức ảnh, sắc mặt của anh ta cũng cả kinh.
Ở trong bức hình kia là hai người đang ngồi đối diện với nhau, bộ dạng trò chuyện rất vui vẻ, không phải là Tô Ánh Nguyệt với Lục Thời Sơ thì là ai nữa?
Không đợi anh ta suy nghĩ kỹ phải nói cái gì thì Trần Minh Tân đã hung hăng siết chặt ảnh chụp ở trong tay thành một cục, khuôn mặt bình tĩnh đi ra phía bên ngoài.
Nam Sơn nhìn thấy biểu cảm của anh vẫn không thay đổi liền nhanh chân đuổi theo.
Trần Minh Tân mới đi ra khỏi công ty liền đi thẳng về phía xe của mình, anh bước vào trong xe, hoàn toàn mặc kệ Nam Sơn đang đi theo ở phía sau liền trực tiếp lái xe đi khỏi.
Nam Sơn đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của anh không thay đổi, cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện cho nên cũng theo sát ở phía sau, lái xe đuổi theo.
Trần Minh Tân đã từng ở nơi này rất nhiều năm rồi, đối với nơi này vẫn rất quen thuộc, bối cảnh trên bức ảnh nhìn một chút thì anh đã nhận ra được đây là nhà hàng nào.
...
Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ ăn cơm xong thì bước ra, đứng ở cửa nhà hàng nói tạm biệt, một chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trước mặt của cô.
Không chờ cô kịp phản ứng thì trên xe đã có một người bước xuống.
Tô Ánh Nguyệt tập trung nhìn, người này không phải là Trần Minh Tân à?
Cô còn chưa kịp lên tiếng gọi anh thì Trần Minh Tân đã nhanh chóng đi đến trước mặt của cô, một tay kéo cánh cửa ở ghế sau ra rồi trực tiếp ném Tô Ánh Nguyệt vào trong xe.
"A..." Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không có chút phòng bị nào, bị động tác này của anh đã đến nỗi hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Khuôn mặt của Trần Minh Tân âm trầm, hoàn toàn mặc kệ Tô Ánh Nguyệt có phản ứng gì.
"Ầm" một tiếng đóng mạnh của xe lại liền quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sơ.
Cho dù là Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết để cho Trần Minh Tân với Lục Thời Sơ ở cùng một chỗ thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tốt gì.
Thế là cô muốn mở cửa xe bước xuống xe.
Kết quả là cô dùng sức kéo mở cửa xe hai lần mới phát hiện của xe đã bị Trần Minh Tân khóa lại.
Tô Ánh Nguyệt biến sắc, dùng sức vỗ vỗ cửa xe, lớn tiếng gọi tên của anh: "Trần Minh Tân!"
Mặc dù là xe hơi cách âm rất tốt, nhưng mà cô gọi lớn tiếng như vậy thì Trần Minh Tân chắc chắn có thể nghe thấy được.
Nhưng mà phản ứng của Trần Minh Tân loại giống như là không nghe thấy cái gì cả, hoàn toàn không thèm để ý đến cô.
Anh đi thẳng đến trước mặt của Lục Thời Sơ, bởi vì giọng nói không lớn nên Tô Ánh Nguyệt cũng không biết là anh đang nói cái gì với Lục Thời Sơ.
Anh đưa lưng về phía Tô Ánh Nguyệt, ngay cả ánh mắt của anh mà Tô Ánh Nguyệt cũng không nhìn thấy được, chỉ có thể lo lắng ngồi ở trong xe.
Nhưng cũng may là hai người bọn họ không ra tay, Trần Minh Tân chỉ nói với Lục Thời Sơ mấy câu liền xoay người đi về phía xe hơi, mà thần sắc của Lục Thời Sơ lại có chút hoảng hốt.