Câu nói của Trần Minh Tân khiến cho niềm vui cuộn trào khi nhìn thấy anh của cô, lập tức tan thành mây khói.
Cô ngây người nhìn Trần Minh Tân, khẽ nhíu mày hỏi anh: “Anh đang nói gì thế?”
Nói cô với Lục Thời Sơ ngay trước cửa khách sạn là sao?
Cô nói mình phải đi làm việc gấp vào lúc nào kia chứ?
Trần Minh Tân cười lạnh, trong mắt Tô Ánh Nguyệt, gương mặt của anh rất đỗi xa lạ.
“Anh nói gì, trong lòng em hiểu rõ.” Anh sẽ không nói nhiều hơn nữa, anh có sự kiêu ngạo của mình.
Anh không thể hỏi cô tại sao thà là đi gặp Lục Thời Sơ, chứ không chịu vào bệnh viện thăm anh ở trước mặt người đàn ông luôn dòm ngó Tô Ánh Nguyệt được.
Tô Ánh Nguyệt thấy khó chịu trong lòng, cô mím môi: “Cho dù bây giờ anh đang nghĩ gì, nhưng thực thế không giống như những gì anh nghĩ đâu, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, chắc hẳn phải dành cho đối phương sự tin tưởng cơ bản nhất chứ.”
Lục Thời Sơ đứng ở cách đó không xa, đã nghe cuộc nói chuyện của họ một cách rõ ràng.
Khi nãy anh ta vẫn còn nghi ngờ, chẳng hiểu vì sao Cố Hàm Yên bắt Tô Ánh Nguyệt sang đây, nhưng không hề đụng gì đến cô ấy, mà lại bảo anh qua dẫn Tô Ánh Nguyệt về.
Vào giây phút Trần Minh Tân xuất hiện, tất thảy đều đã có câu trả lời.
Lúc phụ nữ giở gian kế, thật khiến cho người khác bất ngờ.
Lần này, bọn họ đã hiểu lầm nhau sâu sắc rồi.
Chỉ có điều, có sâu hơn nữa thì sao kia chứ?
Người có mắt đều nhận ra rằng, Trần Minh Tân quan tâm Tô Ánh Nguyệt đến mức nào.
Người đàn ông có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ có điểm yếu.
Tác dụng phụ từ thuốc giải của chất độc K1LU73 không hề rõ ràng, nhưng cũng chỉ vì có quá ít thứ làm anh kích động nổi, khả năng khống chế bản thân của anh lại vô cùng mạnh mẽ.
Bởi thế, ngoại trừ việc thỉnh thoảng nổi nóng, mọi khoảng thời gian khác, thái độ của anh vẫn bình thường.
Chỉ có điều, từ khi quen Tô Ánh Nguyệt, cho dù anh muốn kềm chế thì cũng khó lòng kềm chế nổi.
Đến lúc ấy, cho dù anh không làm gì nữa, Tô Ánh Nguyệt cũng khó mà chấp nhận nổi một Trần Minh Tân như thế.
Sau khi nói dứt lời, Tô Ánh Nguyệt bèn quay đầu sang hướng khác, bàn tay duỗi dọc theo cơ thể hơi siết lại.
Cô thật sự không muốn bị Trần Minh Tân nghi ngờ hết lần này đến lần khác, rồi cô lại phải phí công phí sức đi giải thích với anh.
Một lúc lâu sau, cô cũng không nghe Trần Minh Tân lên tiếng.
Cô ngờ vực quay đầu lại, bèn nhìn thấy cơ thể cao ráo của Trần Minh Tân chợt ngã về sau.
Hai mắt Tô Ánh Nguyệt trừng to, cô kinh hoảng thốt lên: “Trần Minh Tân!”
Sau khi nói dứt lời, cô bèn chạy đến đỡ anh.
Trần Minh Tân vừa vạm vỡ vừa cao ráo, làm sao cô đỡ anh cho được, cô không chịu nổi trọng lượng của Trần Minh Tân, một tay cô quàng qua vai Trần Minh Tân, tay còn lại đỡ đầu anh, cùng anh ngã xuống đất.
“Ông chủ!”
Nam Sơn và Nam Kha nhìn thấy thế, cũng vội vàng chạy đến.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn Trần Minh Tân nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt anh trắng bệnh, đôi môi mỏng hơi mím lại, cánh tay rắn chắc rũ sang một bên, trông anh hoàn toàn không có chút sức sống nào cả.
Tô Ánh Nguyệt sợ hết hồn, khi nãy anh vẫn còn khỏe lắm kia mà, sao bây giờ đột nhiên lại ngất xỉu thế này?
“Trần Minh Tân? Anh sao thế? Anh tỉnh lại đi...” Tô Ánh Nguyệt hốt hoảng gọi tên anh.
Nam Sơn quay người lại rống lên với đám đàn em sau lưng: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau qua đây đỡ cậu chủ lên xe, chúng ta vào bệnh viện.”
Bị Nam Sơn rống vào mặt, đám đàn em phía sau chừng như mới tỉnh táo lại, bọn họ vội vàng chạy đến, dìu Trần Minh Tân vào trong xe.
Tô Ánh Nguyệt cũng đi theo bọn họ, giọng nói của Lục Thời Sơ vang lên ở phía sau lưng.
“Ánh Nguyệt.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua Lục Thời Sơ, rồi sốt ruột nói: “Có gì thì để sau này nói tiếp.”
Sau khi nói dứt lời, cô cũng không quan tâm xem Lục Thời Sơ sẽ phản ứng như thế nào, chỉ bước thẳng vào trong xe.
Vẻ mặt Lục Thời Sơ cứng đờ.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt, rốt cuộc thì anh ta và Trần Minh Tân vẫn khác nhau nhiều lắm.
Chỉ có điều...
Lục Thời Sơ nghĩ đến một chuyện, trong lòng thầm cảm thấy nhẹ nhõm, anh ta hít sâu một hơi, lúc quay người lại mới nhìn thấy Cố Hàm Yên, cũng không biết cô ta đứng đó từ bao giờ.
Nụ cười trên gương mặt Cố Hàm Yên toát ra vẻ trào phúng: “Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không cam tâm nhỉ, anh và Tô Ánh Nguyệt lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm của anh và cô ta lại không sánh bằng một người đến sau như Trần Minh Tân.”
Nghe thấy thế, Lục Thời Sơ bèn cười lạnh: “Chẳng phải cô cũng thế hay sao, đã quen biết với Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, nhưng Trần Minh Tân còn chẳng buồn đoái hoài đến cô, so ra thì tôi vẫn cảm thấy mình được an ủi hơn nhiều đấy.”
Mặc dù bình thường trông Lục Thời Sơ có vẻ dịu dàng và vô hại, nhưng dưới lớp mặt nạ dịu dàng ấy có ẩn giấu lưỡi dao hết sức bén nhọn.
Dùng lời của anh ta để nói, thì chính là người dễ bị trèo đầu cưỡi cổ.
Cố Hàm Yên bị anh ta đụng trúng chỗ đau, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, gằn giọng nói: “Anh...”
Cơn giận của cô ta nghẹn lại trong yết hầu, một hồi lâu sau cũng chỉ nói ra được chữ này mà thôi.
Lục Thời Sơ và Cố Hàm Yên tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng anh ta vẫn hiểu tâm tư của Cố Hàm Yên.
Anh không phủ nhận Cố Hàm Yên rất đẹp, lầu đầu tiên gặp nhau, cô ta đẹp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ để người đàn ông khác động lòng.
Nhưng mà, vì anh ta hiểu được những tính toán trong lòng Cố Hàm Yên, cho dù cô ta có đẹp đến cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng không có cảm giác gì.
Huống hồ chi, trong lòng anh ta đã có hình bóng Tô Ánh Nguyệt.
Vừa nghĩ đến Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt Lục Thời Sơ lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô muốn đối phó với Trần Minh Tân như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng nếu như cô làm gì Tô Ánh Nguyệt thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Mặc dù gương mặt Cố Hàm Yên toát ra vẻ khinh thường, nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi kiêng dè Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ nhìn cô bằng ánh mắt uy hiếp, rồi đi thẳng một nước.
Cố Hàm Yên đứng thinh tại chỗ, cô ta siết chặt nắm tay, ánh mắt hằn lên vẻ không cam tâm.
Đợi đến khi bóng dáng Lục Thời đã biến mất, cô ta mới gằn giọng: “Tự cho mình là đúng!”
Cô ta không phủ nhận rằng, cho dù là Lục Thời Sơ hay Trần Minh Tân, đều là những người đàn ông ưu tú, đồng thời cũng là những người đàn ông mà cô ta không động chạm nổi.
Không động nổi hai người đàn ông này thì sao, chẳng phải vẫn còn Tô Ánh Nguyệt ư?
Cô ta là phụ nữ.
Phụ nữ sẽ hiểu phụ nữ nhất.
Lục Thời Sơ bảo vệ Tô Ánh Nguyệt như thế? Chẳng phải Tô Ánh Nguyệt cũng phớt lờ anh ta đấy sao?
Năm đấy Trần Minh Tân cho cô ta uống thuốc tuyệt dục, những gì anh ta đã làm với cô, cô sẽ không dừng lại ở đây đâu.
Cứ đợi đấy!
Trong bệnh viện.
Tô Ánh Nguyệt ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa, một lúc lâu sau vẫn không dời mắt.
Nam Kha bưng nước nóng đến cho cô: “Không muốn ăn thì vẫn phải uống chứ.”
Khi nãy cô ấy mua đồ ăn sáng cho Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt không ăn.
“Cảm ơn cô.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu, nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, rồi tiếp tục quan sát phòng phẫu thuật.
Nam Kha cũng nhìn theo ánh mắt cô, rồi cất tiếng an ủi: “Thôi cứ yên tâm đi, khi nãy chẳng phải bác sĩ cũng nói rồi sao, sẽ không gặp nguy hiểm đâu đúng không?”