Ông Xã Thần Bí

Chương 568: Em sau này sẽ không gặp anh ta nữa



Tất cả những nghi ngờ và không chắc chắn, vào lúc này, đã bị lời của Lục Thời Sơ đánh vỡ.

Cô luôn cho rằng Lục Thời Sơ không thay đổi.

Nhưng mà, anh ta lại là người thay đổi triệt để nhất.

Chuyện Lục Thời Sơ làm, đối với cô mà nói, còn đáng hận hơn những chuyện người nhà họ Tô làm với cô.

Bởi vì, người nhà họ Tô từ đầu tới cuối đều nhắm vào cô, mà Lục Thời Sơ lại muốn hại chết Trần Minh Tân.

Virus biến thái như vậy, nếu nói Lục Thời Sơ chỉ là nhất thời hồ đồ, cô không tin.

Lục Thời Sơ lớn tuổi hơn cô, thành thục ổn trọng, tâm tư thận trọng, điểm này có chút giống với Trần Minh Tân.

Trước khi làm bất kỳ chuyện gì, cũng nhất định là đã suy nghĩ cẩn thận.

Cô thậm chí không cần tìm lý do thoái thác giúp anh ta, anh ta chính là muốn đặt Trần Minh Tân vào chỗ chết.

Cục diện thoáng chốc trở nên yên tĩnh lại.

Yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.

Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh lại tâm trạng, quay đầu nhìn Trần Minh Tân: “Anh có thể ra ngoài một chút không? Em muốn nói vài câu với anh ta.”

Giọng điệu cô thành khẩn có chút cầu xin, nhưng trong mắt như núi non sụp đổ, chỉ còn lại tràn đầy bụi đất.

Trần Minh Tân khẽ híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn Lục Thời Sơ một cái, sắc mặt đầy khinh thường.

Sau đó, anh không nói lời nào ra ngoài.

Cửa được đóng lại, bầu không khí trong phòng càng thêm trì trệ.

Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng, vẫn hỏi một câu rất thừa thải: “Tại sao muốn làm vậy?”

Lúc đó, tình trạng sức khỏe của Trần Minh Tân ngày càng nghiêm trọng, cô không còn con đường nào, cũng chỉ đành tìm Lục Thời Sơ hỏi chuyện liên quan tới virus ‘K1LU73’, lại sợ kéo cả anh ta vào, không dám hỏi sâu.

Mà, cô thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Thời Sơ lại là đầu sỏ gây ra.

Anh ta lúc đó sao có thể nhẫn tâm nhìn cô vì tình trạng sức khỏe của Trần Minh Tân mà lo âu bất an.

Lục Thời Sơ bị trói trên ghế, dây thừng trên người bị cởi một nửa, sắc mặt lại tiều tụy, cả người nhìn vô cùng thê thảm.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, đột nhiên lộ ra ý cười: “Thuận tay, nên làm.”

Có chút tình cảm, không phải nói buông tay là có thể buông tay.

Anh ta và Tô Ánh Nguyệt cùng nhau lớn lên, từ lúc cô ra đời đã quen biết cô, tình cảm cắm rễ trong lòng, lại sinh ra dây leo, vây khốn anh ta, cuối cùng, anh ta không thể ra khỏi.

Suy nghĩ muốn làm Trần Minh Tân chết cũng chỉ là trong thoáng chốc, mà anh ta biết sự hình thành của suy nghĩ này không phải trong thoáng chốc.

Thân phận của anh ta không ai biết, người duy nhất biết là Lý Yến Nam dưới trướng của anh ta, cũng đã chết rồi, nếu lúc đó Trần Minh Tân cũng thật sự chết đi, Tô Ánh Nguyệt không thể nào biết là do anh ta làm.

Trần Minh Tân chết rồi, Tô Ánh Nguyệt có lẽ sẽ buồn bã bi thương, nhưng cô vẫn có Trần Mộc Tây, cô sẽ tiếp tục sống thật tốt.

Như vậy, ngày tháng lâu dài, Tô Ánh Nguyệt sẽ tiếp nhận anh ta.

Chỉ là, càng đến cuối cùng, anh ta càng vội vàng, mới vào lúc thân thể Trần Minh Tân ngày càng không ổn, mà gửi email đả thảo động xà cho Tô Ánh Nguyệt, khiến Trần Minh Tân phát hiện manh mối.

Người như Trần Minh Tân, cho dù là chết, anh có lẽ cũng sẽ kéo Lục Thời Sơ xuống nước.

Anh ta lo lắng Trần Minh Tân sẽ nói chuyện này cho Tô Ánh Nguyệt biết, cho dù Tô Ánh Nguyệt không tin, sau khi anh chết, tâm phúc Nam Sơn đó của anh cũng sẽ điều tra trên người Lục Thời Sơ, sẽ có một ngày, Tô Ánh Nguyệt sẽ biết tất cả những chuyện này là anh ta làm.

So với việc nửa đời sau đều phải sống trong hận thù của Tô Ánh Nguyệt, sau khi anh ta do dự ngắn ngủi, dứt khoát đưa ra phương pháp phối virus ‘K1LU73’.

Kết quả bây giờ, mặc dù sẽ khiến Tô Ánh Nguyệt mất đi tin tưởng cuối cùng đối với anh ta, nhưng cô sẽ không hận anh ta.

Anh ta quá hiểu cô.

So với điều trước, đã tốt hơn quá nhiều rồi.

“Anh Thời Sơ, anh làm em cảm thấy xa lạ.” Nước mắt Tô Ánh Nguyệt lưng tròng, nhưng cô vẫn không khóc.

Anh Thời Sơ.

Lục Thời Sơ cong môi, đây có lẽ là lần cuối cùng nghe thấy Tô Ánh Nguyệt gọi anh ta như vậy.

“Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, đây chính là quy tắc sinh tồn của người như chúng anh.”

Tô Ánh Nguyệt tức giận đùng đùng lên tiếng: “Anh nói linh tinh! Anh sao có thể làm chuyện thế này, anh là bác sĩ, cứu người, mạng người đối với anh mà nói xem là gì?”

Ngoại trừ chuyện anh ta ra tay với Trần Minh Tân, điều Tô Ánh Nguyệt nghĩ sâu xa hơn là Lục Thời Sơ xem mạng người là gì, vì ích kỷ cá nhân, mà có thể tùy ý giết người sao.

Mặc dù cuối cùng không thành công, nhưng trong giọng điệu của anh ta, hoàn toàn không nghe ra chút hối hận.

Đây nào còn là Lục Thời Sơ chu đáo ôn hòa mà cô biết.

“Anh làm việc thay Grissy hai năm rồi, em nên biết, đối với Grissy mà nói, mạng người xem là gì.” Lục Thời Sơ giống như ghét bỏ không đủ khiến Tô Ánh Nguyệt thất vọng, từng bước ép sát.

Tô Ánh Nguyệt nhíu chặt mày, trên mặt có sự phẫn hận và không hiểu ngắn ngủi, nhưng rất nhanh, cô lại bình tĩnh nói: “Anh không phải như vậy! Có phải có ẩn tình gì không, sao anh lại gia nhập Grissy?”

Lục Thời Sơ sinh ra ở y học thế gia, nhà họ Lục ở giới y học, cũng xem là có chỗ đứng, có danh vọng nhất định trong giới.

Có bối cạnh gia đình như vậy, Lục Thời Sơ lại là con một trong nhà được chiều chuộng yêu thương, anh hoàn toàn không cần gia nhập Grissy.

“Đừng quá ngây thơ, em cho rằng anh là người thế nào, anh nên là người thế nào chứ? Em năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi, em còn là đứa bé ba tuổi sao? Thấy gì thì tin đó! Sao em vẫn ngốc như vậy!”

Giọng Lục Thời Sơ dần sắc bén, sắc mặt cũng có chút hung hăng.

Tô Ánh Nguyệt trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của Lục Thời Sơ.

Cô không muốn nghe thấy lời khó nghe nào trong miệng Lục Thời Sơ nữa, hét to với anh ta: “Anh câm miệng!”

Nói xong, cô cắn môi xông ra ngoài.

Sắc mặt Lục Thời Sơ vào lúc cô ra ngoài đã ảm đảm xuống.

Trên đời sao lại có người như vậy chứ? Sau khi anh ta làm chuyện không thể tha thứ, vẫn hỏi anh ta có phải có ẩn tình gì không.

Anh ta không có ánh sáng lấp lánh như cô tưởng tượng.

Có lẽ mới đầu gia nhập Grissy, chỉ là bị ép.

Nhưng đến sau này, anh ta đã không khống chế được chính mình rồi.

Rơi vào trong tay Trần Minh Tân, anh ta chưa từng nghĩ muốn sống sót ra ngoài, vậy, thì để anh ta cho Tô Ánh Nguyệt một bài học cuối cùng đi.

Trên đời này, không có ai vĩnh viễn không thay đổi.

Đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.

Cho dù là người quen thuộc nhất thân thiết nhất.

...

Tô Ánh Nguyệt chạy ra khỏi phòng hầm, cũng không khống chế nổi bản thân nữa, nắm chặt hàng rào trong vườn hoa, khóc ra.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào Trần Minh Tân đã lặng lẽ đứng sau lưng cô.

Cô lung tung lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Anh...có thể bỏ qua cho anh ấy không.”

Trên mặt cô có vết đỏ bị mu bàn tay chà sát, cả người nhìn cực kỳ thương tâm.

Nhưng mà, cô lại cầu xin cho người đàn ông khác trước mặt anh.

“Anh tại sao phải bỏ qua cho anh ta? Thả anh ta về, để anh ta lại có cơ hội cho người hạ thuốc anh sao?” Trần Minh Tân nhìn khuôn mặt nhỏ bi thương của cô, sắc mặt hời hợt.

Tô Ánh Nguyệt cũng biết lời cầu xin này rất khó khiến Trần Minh Tân đồng ý.

Nhưng mà, cô thật sự rất khó mở to mắt nhìn Lục Thời Sơ đi chết, dù sao cũng cùng nhau lớn lên, dù sao...

“Anh bỏ qua cho anh ấy lần này, sau này em sẽ không gặp anh ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.