Tô Ánh Nguyệt tưởng Lâm Tố Nghi lại gọi điện đến nữa cho nên cô trực tiếp block số của cô ta luôn.
Nếu như cô ta đổi số điện thoại gọi đến, cô không nghe, trực tiếp block tiếp là được.
Nhưng, điện thoại của cô không có số lạ gọi tới.
Tô Ánh Nguyệt muốn gọi cho Trần Minh Tân, nhưng nhìn thời gian mới phát hiện lúc này không tiện nên cô đành thôi.
Một mình đi vào đại sảnh, ngồi xuống ghế sô pha.
Cô nghĩ đến chuyện của mình và Trần Minh Tân, suy nghĩ một lúc thì ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì nhìn thấy Trần Minh Tần vest phẳng phiu ngồi ở đối diện cô.
Từ lúc làm phẫu thuật đến bây giờ, đã có một khoảng thời gian không nhìn thấy anh mặc vest rồi.
Dáng người của anh rất đẹp, lại là cái móc treo quần áo trời ban, mặc vest thì đẹp trai khiến người ta nhìn mỏi mắt. Rõ ràng là người vừa ra viện không lâu, nhưng lại không có một chút gì phờ phạc, mà cả người nhìn trông rất có tinh thần.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm một lúc, mãi đến khi phát hiện lông mày của anh hơi nhíu lại, Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện mình nhìn chằm chằm anh quá lâu rồi.
Cô vội di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác: “Anh xuống đây từ khi nào vậy.”
“Đi đến tầng hầm.” Trần Minh Tân lạnh lùng ném lại một câu như vậy, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy hai từ ‘tầng hầm’, dây thần kinh trong đầu siết chặt lại.
“Xuống tầng hầm để làm gì!”
Bước chân của Trần Minh tân rất lớn, Tô Ánh Nguyệt phải hơi chạy mới có thể đuổi kịp anh.
Trong dự liệu, Trần Minh Tân không có quan tâm đến cô.
Hai người một trước một sau, vội vàng đi xuống tầng hầm.
Khi đến trước cửa tầng hầm, cô phát hiện cửa nửa khép lại.
Trần Minh tân đi trước mặt, đẩy cánh cửa ra rồi bước vào.
Tô Ánh Nguyệt đi theo đằng sau, tầm mắt bị anh cản lại, cô chỉ nhìn thấy bên trong có người, nhưng không có nhìn thấy cảnh tượng bên trong là gì.
Trần Minh Tân vừa bước vào, mấy thủ hạ dần dần dừng động tác trong tay lại: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Sau đó, có người cầm hai chiếc ghế đến để Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ngồi.
Đợi đến khi Trần Minh Tân bước đến ngồi xuống, tầm nhìn của Tô Ánh Nguyệt mới được mở rộng ram cô vừa nhìn thì thấy Lục Thời Sơ nằm trên đất.
Trên người anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen từ ngày bị bắt đến đây.
Trên chiếc áo sơ mi trắng sớm đã dính đầy bụi bẩn, cùng vết máu màu đỏ.
Màu sắc tương phản cực kỳ rõ nét.
Tô Ánh Nguyệt mặc dù có nghĩ tới, Trần Minh Tân có thể sẽ không khách khí với Lục Thời Sơ.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn có chút không nhẫn tâm.
Lục Thời Sơ nằm đó trông động đậy, nếu không phải ngực còn phập phồng, cô còn tưởng Lục Thời Sơ có thể đã chết rồi.
Cô vội vàng quay đầu nhìn Trần Minh Tân, anh rất bình thản hỏi thủ hạ bên cạnh: “Anh ta đã nói chưa?”
Thủ hạ hơi cúi thấp đầu, nói: “Không có.”
“Xem ra một lòng muốn chết.” Trần Minh Tân cười lạnh một tiếng, châm điếu thuốc.
Thủ hạ ở bên thấy Tô Ánh Nguyệt mãi không ngồi xuống, bèn lên tiếng nhắc cô: “Bà chủ, mời ngồi.”
Tô Ánh Nguyệt không có để tâm đến thủ hạ đó, ánh mắt dừng trên điếu thuốc trên tay Trần Minh Tân: “Anh không được hút thuốc.”
Nói xong, cô giơ tay muốn giành lấy điếu thuốc trong tay của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân cực kỳ khéo léo tránh né ngón tay trắng trẻo của Tô Ánh Nguyệt, khóe môi hơi nhếch lên, mỉm cười giống như ác ma: “Vẫn là nhìn nhiều thêm vài lần anh Thời Sơ của em đi, nếu không, sau này không có cơ hội nữa.”
Cô nghe hiểu thâm ý trong lời của anh, hai mắt trợn trừng nhìn anh, trong mắt là thần sắc hoảng sợ: “Anh không thể làm như thế!”
Trần Minh Tân giống như nghe thấy chuyện cười gì đó, khẽ cười một tiếng chế giễu: “Ha!”
Tô Ánh Nguyệt siết chặt hai tay, sải bước chạy về phía Lục Thời Sơ.
Đôi mắt đen của Trần Minh Tân trở nên u ám, nhìn cô chạy về nơi đó, điếu thuốc anh vừa hút trên tay đã bị vò thành một cục, tàn thuốc trong điếu thuốc rơi xuống đất, ngón tay bị phỏng nhẹ, anh hoàn toàn không có cảm giác.
Thủ hạ đứng bên cạnh anh, nhìn thấy hành động của Tô Ánh Nguyệt, hơi cúi người, giọng nói trở nên do dự: “Ông chủ...”
Trần Minh Tân chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, không có làm bất cứ động tác gì.
Thủ hạ thấy vậy, chỉ đành lui về, không lên tiếng nữa.
Tô Ánh Nguyệt không có quay đầu, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt u ám đó của Trần Minh Tân, giống như mũi nhọn đâm vào lưng cô.
Cô lại không quản được nhiều như vậy.
Trần Minh Tân đã chủ định muốn Lục Thời Sơ chết, cô không thể mở mắt to mắt nhìn anh ta chết được.
Cô chạy đến trước mặt Lục Thời Sơ, quỳ ngồi trên đất, nâng đầu của Lục Thời Sơ lên, gọi tên của anh ta: “Lục Thời Sơ!”
Lục Thời Sơ cả ngày dính đầy đất cát và máu, trên mặt cũng có vết máu, hơi mở mắt ra, cả người sức lực mong manh.
Tô Ánh Nguyệt dùng sức mở to hai mắt, cố nén sự chua xót trong mắt: “Có thể nghe thấy em nói chuyện không?”
Quen biết Lục Thời Sơ nhiều năm như vậy, đâu từng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh như này.
Lục Thời Sơ nhìn rõ người trước mắt, trong đôi mắt hé mở lóe lên một tia vui mừng, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Anh ta động đậy môi, dùng sức phát ra tiếng: “Anh... không sao... em đến đây làm gì...”
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, càng không dám chạm vào anh ta, giọng nói có chút run rẩy: “Em sẽ kêu anh ấy thả anh đi.”
“Anh không cần em... đồng tình...”
Lời của Lục Thời Sơ còn chưa nói xong, Tô Ánh Nguyệt đã bị một cánh tay đột nhiên xuất hiện từ phía sau kéo lại.
Cô quay đầu thì nhìn thấy mặt mày u ám của Trần Minh Tân.
Anh nắm lấy cổ tay của Tô Ánh Nguyệt, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, ánh mắt dừng trên người Lục Thời Sơ, giống như đang nhìn một loài vi khuẩn nào đó, ánh mắt đầy sự ghét bỏ.
Hai giây sau, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Xử lý hết.”
Nói xong, anh cưỡng chế muốn dẫn Tô Ánh Nguyệt rời khỏi.
Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên xuất hiện những hình ảnh liên quan giữa cô và Lục Thời Sơ trước đây.
Năm đó khi ba vào tù, anh ta là người đầu tiên đến tìm cô, an ủi cô đừng sợ, nói với cô, sau này còn có anh Thời Sơ, lúc cô ở nhà họ Tô bị bắt nạt, chịu tủi nhục đau lòng, anh ta mang đến đồ cô thích ăn để dỗ dành cô...
Những chuyện trong quá khứ có liên quan đến Lục Thời Sơ dần dần xuất hiện trong tâm trí của cô.
Thật ra đây đều là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng lại là ký ức sâu đậm được lưu giữ lại.
Tuổi thơ và thời niên thiếu của cô đều có sự hiện hữu của anh ta.
Cho dù anh đã gây ra chuyện không thể tha thứ, cô cũng không cách nào nhìn anh ta chết được.
Cô không làm được.
“Đừng mà!”
“Cạch!”
Sau tiếng gầm của Tô Ánh Nguyệt, là tiếng cửa tầng hầm được mở ra.
Người trong tầng hầm đều quay đầu lại, nhìn thấy mấy người vào.
Trùng hợp, người cầm đầu chính là người Tô Ánh Nguyệt quen.
Lâm Hào Kiệt!
“Trần Minh Tân, anh thả bác sĩ Lục ra!” Ánh mắt của Lâm Tố Nghi trước dừng trên người của Lục Thời Sơ, sau đó bèn bước tới.
Trần Minh Tân chỉ liếc qua anh ta, cúi đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt trong ngực, giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo thấu xương: “Em thật sự là người vợ tốt của tôi mà...”
Tô Ánh Nguyệt mặc dù không hiểu lời nói của anh có ý gì, nhưng trái tim của cô lại bất an mà đập loạn.