Trước đó Trần Minh Tân muốn để cô mang thai, lấy danh nghĩa dưỡng thai đưa cô về nước.
Nhưng cô không muốn trở về, muốn ở đây cùng với anh.
Bây giờ Trần Minh Tân thành như thế này cô lại càng không thể vứt bỏ một mình anh ở đây một mình về nước được, cho dù cô rất rất nhớ Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện điện thoại với Trần Mộc Tây xong, liền có người giúp việc đi tới nói: "Phu nhân, bác sĩ Mạc tới."
Mạc Tây Du tới?
Tô Ánh Nguyệt vừa đứng dậy thì Mạc Tây Du đã đi đến.
Anh ta mặc một bộ âu phục, không mang theo hòm thuốc đi tới, cung kính mở miệng nói: "Phu nhân."
"Bác sĩ Mạc, sao anh lại tới đây? Bọn họ đều tới công ty cả rồi." Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện vừa sai người giúp việc đi pha trà.
"Tôi chính là đến tìm phu nhân." Anh ta chính là cố ý tránh mặt mấy người Trần Minh Tân để đến tìm Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt khẽ run.
Mạc Tây Du đến tìm cô chỉ có thể là vì chuyện của Trần Minh Tân.
Thần sắc trên mặt cô hơi có vẻ ảm đạm.
Cô lùi ra sau dựa vào ghế, lộ ra một nụ cười cực kì nhạt: "Anh có lời gì cứ nói đi."
"Tối qua, tiên sinh tới phòng thí nghiệm tìm tôi." Mạc Tây Du nói xong liền đợi xem phản ứng của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc, đêm qua anh ra ngoài tới tận nửa đêm mới trở về, thì ra là đi tìm Mạc Tây Du.
"Tiên sinh có sự hiểu biết nhất định đối với tình huống của mình nhưng anh ấy lại không cách nào ý thức được chuyện của mình làm có lỗi hay không, bây giờ anh ấy làm việc đều theo tâm trạng, trong lòng nghĩ như thế nào thì anh ấy sẽ làm theo như thế chứ không phải toàn bộ ý nghĩ trong lòng anh ấy là như vậy..."
Những lời Mạc Tây Du nói này, Tô Ánh Nguyệt đã hoàn toàn cảm nhận được từ trên người anh.
Gần đây phong cách làm việc của anh chính là như thế, anh chỉ cảm thấy bản thân anh là đúng chứ không nghe ý kiến của người khác.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu sau đó ngẩng đầu lên hỏi anh ta: "Tôi có thể làm được cái gì?"
Mạc Tây Du tới đây một chuyến nhất định là có chuyện gì đó muốn giao phó cho cô.
"Cô..." Mạc Tây Du giống như là hơi khó mở miệng, đẩy kính mắt một cái mới không được tự nhiên nói ra: "Cô cố gắng phối hợp nghe theo anh ấy một chút, nếu như tâm tình của anh ấy tốt thì sẽ rất có lợi với tình hình của anh ấy."
Hai chữ "Nghe theo" này Mạc Tây Du cố ý nhấn mạnh hơn, Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một chút mới kịp phản ứng được trong lời nói của anh ta có thâm ý khác.
Cô không tự nhiên cười cười: "Tôi nghe theo như thế còn chưa đủ à? Anh ấy không cho tôi đi ra ngoài tôi liền ngoan ngoãn đợi ở nhà, không làm ầm ĩ không gây khó khăn, tôi còn phải nghe theo như thế nào nữa?"
Ngữ điệu của cô hơi đề cao lên, mang theo một tia giận cá chém thớt.
Lúc Mạc Tây Du đi vào cũng phát hiện ra vệ sĩ ngoài cổng lại nhiều thêm một chút.
Bởi vì gần đây vẫn luôn không yên ổn cho nên có thêm vệ sĩ ở cổng anh ta cũng không để ý lắm.
Bây giờ nghe Tô Ánh Nguyệt nói kiểu này mới giật mình hiểu ra cái gì.
Hành động này của Trần Minh Tân quả thực có hơi quá đáng.
Mạc Tây Du trầm mặc giống như là không biết nên nói cái gì, cách mấy giây lại đẩy kính mắt một cái, vẻ mặt trầm tư.
"Cảm ơn bác sĩ Mạc đã đặc biệt tới đây một chuyến, lời anh nói tôi đều hiểu, thật xin lỗi, tôi không nên trút giận lên anh." Mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ áy náy, cô thật sự không nên trút giận lên Mạc Tây Du.
Đưa tiễn Mạc Tây Du xong Tô Ánh Nguyệt lại ngồi trong phòng khách một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp.
"Phu nhân."
Đám người giúp việc thấy Tô Ánh Nguyệt tiến đến thì rối rít ngừng lại công việc trong tay, cùng nhau chào hỏi cô.
Đột nhiên cô nhớ tới, lúc hai người mới quen nhau vẫn còn đang ở thành phố Vân Châu, thời gian hai người ở cùng nhau đó.
Chỉ có hai người bọn họ.
Lúc ấy, hai người còn đang suy đoán lẫn nhau lại vừa so tài với nhau...
Bây giờ nhớ lại, đó lại là khoảng thời gian đơn giản khoái hoạt nhất của bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt cụp mắt không để cho người khác trông thấy cay đắng nơi đáy mắt cô.
"Các người đi ra ngoài đi, tôi muốn làm cơm trưa mang đến cho tiên sinh của các người."
Mạc Tây Du nói qua, mọi thứ nên thuận theo Trần Minh Tân một chút, khiến anh vui vẻ một chút, tâm tình tốt mới có lợi đối với tình hình bây giờ của anh.
Đây cũng là một nguyên nhân trong đó.
Mà còn một nguyên nhân khác nữa là cô không tìm ra được gì lý do tốt hơn, nếu không xung đột với Trần Minh Tân nữa thì Trần Minh Tân có thể cho phép cô đi ra ngoài.
Cô vẫn muốn biết Lục Thời Sơ có còn sống hay không.
Ít nhất nếu anh ta còn sống thì cô cũng thanh thản hơn một chút.
Tô Ánh Nguyệt nấu xong nồi canh cuối cùng liền đi tới phòng khách gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Đúng như trong dự liệu, Trần Minh Tân nghe điện thoại rất nhanh.
"Có việc gì à?" Đầu bên kia điện thoại có tiếng lật tài liệu rất nhỏ, bối cảnh tĩnh mịch đến mức không có một tia tạp âm.
Giọng nói của anh so với trước kia cũng không có gì khác nhau.
Tô Ánh Nguyệt siết chặt điện thoại sau đó mới nói: "Buổi trưa em mang cơm tới cho anh, được không?"
"Không cần đâu, buổi trưa anh..."
Nghe thấy Trần Minh Tân muốn từ chối, Tô Ánh Nguyệt vội vàng bổ sung một câu: "Em tự làm, đã lâu không nấu cơm cho anh rồi..."
Người đang ông bên đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, giống như là đang phân rõ thật giả trong lời nói của cô.
Rất lâu sau anh mới lên tiếng lần nữa: "Vì sao đột nhiên lại nấu cơm cho anh?"
"Tối hôm qua anh bôi thuốc cho em... em... cám ơn anh." Lời vừa thốt ra, Tô Ánh Nguyệt liền hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.
Bôi thuốc lung tung cái gì chứ!
Lấy cớ này thật là vụng về không chịu nổi, hơn nữa còn khiến cô thẹn thùng đến hoảng.
Nhưng cô lại không ngờ được Trần Minh Tân thế mà lại rất dính chiêu này.
Sau vài phút trầm mặc ngắn ngủi qua đi, anh mới nói ra: "Anh bảo lái xe tới đón em."
Cúp điện thoại rồi mà trái tim Tô Ánh Nguyệt còn đang đập thình thịch.
Vừa rồi cô vô cùng khẩn trương.
Giống như là trước đây cô có việc nhờ anh nhưng lại sợ anh sẽ không đáp ứng vậy.