Ở chung với Trần Minh Tân lâu rồi, đôi khi cô quên trước đây mình cũng là một người nóng nảy.
Cô không nỡ hất tay Trần Minh Tân ra.
Trần Minh Tân nắm chặt tay cô, đôi mắt sâu thẳm u ám như có thể nhỏ ra mực.
Ánh mắt của anh khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt run lên.
Bởi vì cô có thể cảm giác được cảm xúc của anh đang không ngừng biến đổi.
Cô cảm thấy giống như anh đang tức giận, hoặc là đang dò xét, hoặc là đang tiết chế.
Hai người cứ đứng giằng co trong phòng như vậy, trời đổ mưa to, độ ẩm bị giảm xuống, trong phòng còn bật điều hòa, quần áo trên hai người đều bị ẩm, Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng cảm thấy hơi lạnh.
Cứ tiếp tục như vậy thì hai người đều sẽ bị cảm.
Cuối cùng vẫn là Tô Ánh Nguyệt không đành lòng, cô hạ giọng nói: "Nào nào, có chuyện gì thì chúng ta tắm xong rồi lại nói."
Trần Minh Tân nghe cô nói vậy xong, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.
Tô Ánh Nguyệt lập tức quay người đi vào nhà tắm.
Có thể là do thời tiết khiến tâm trạng của Trần Minh Tân cũng không được tốt.
Cô nghĩ, tạm thời cứ quên lời Mạc Tây Du đi thôi.
Hai người sống cùng với nhau, làm sao cứ khiến một người luôn luôn nghe lời người kia vô điều kiện được?
Là người thì luôn có có suy nghĩ riêng của mình, cho dù bây giờ là cô cam tâm tình nguyện, nhưng về lâu về dài cô vẫn còn là cô sao?
"Em quan tâm tới tính mạng của Lục Thời Sơ như vậy sao?"
Trần Minh Tân đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tô Ánh Nguyệt nhạy bén tóm được ba chữ "Lục Thời Sơ", cô quay ngoắt lại nhìn về phía Trần Minh Tân: "Anh nói sao?"
Lọt vào mắt là vẻ mặt u ám của Trần Minh Tân, giọng nói của anh lạnh thấu xương: "Cho dù anh ta thật sự chưa chết, anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!"
"Anh ấy... chưa chết?" Dù Tô Ánh Nguyệt biết không thể nhắc tới sống chết của Lục Thời Sơ trước mặt Trần Minh Tân, nhưng nếu có thể xác định Lục Thời Sơ thật sự chưa chết thì cô rất vui.
"Anh ta chưa chết em vui vậy sao? Anh làm gì cũng không thể khiến em vui, mà em chỉ cần biết anh ta còn sống là đã vui như vậy, rốt cuộc em thích anh ta đến mức nào?"
Trần Minh Tân trợn to hai mắt, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn thậm chí còn hơi dữ tợn.
“Anh đang nói linh tinh gì vậy! Ai thích ai, anh nói rõ ràng cho em!" Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trên người càng lạnh hơn, cô cấu ngón tay mình một cái, tê tê, không có cảm giác gì cả.
"Em vì anh ta mà lén uống thuốc tránh thai, không sinh con của anh, thậm chí không tiếc rẻ gì liên lạc với Lâm Hào Kiệt tới cứu anh ta. Thậm chí ngay cả việc tới công ty đưa cơm cho anh cũng chỉ là vì có cơ hội tìm hiểu xem có phải anh ta còn sống hay không. Tô Ánh Nguyệt, em nghĩ anh có bao nhiêu kiên nhẫn để có một thì có hai, có hai lại có ba dễ dàng tha thứ cho em!"
Trần Minh Tân nói ra một tràng dài, từng chữ đều nặng như đá hung hăng ném vào người Tô Ánh Nguyệt.
Cô bị dồn ép có hơi ngơ ngác.
Cô nghe không ra những lời Trần Minh Tân nói là có ý gì.
Cô không hề vì Lục Thời Sơ mà không muốn sinh con cho anh, càng không liên lạc với Lâm Hào Kiệt đi cứu Lục Thời Sơ...
Còn chuyện cuối cùng, tuy thật sự là cô nhân lúc đưa cơm cho anh để tìm hiểu xem Lục Thời Sơ có còn sống hay không, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là cô muốn làm cho Trần Minh Tân vui vẻ.
Cô đau lòng vì anh bị tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" hành hạ tới thay đổi tính cách, nhưng không phải là cô có thể chịu được suy đoán và vu khống điên rồ.
"Anh nói bậy, em không làm những chuyện đó! Em ra ngoài mang cơm cho anh quả thật là có tìm hiểu xem Lục Thời Sơ có còn sống hay không, nhưng đó không phải là mục đích chính của em. Còn về hai chuyện kia, em không làm thì anh không thể đổ lung tung lên đầu em được!"
Tô Ánh Nguyệt không tự chủ được mà nắm chặt hai tay anh đang buông thõng bên người, hơi ngửa đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, không hề có ý muốn lùi bước.
"Em không uống thuốc tránh thai sao? Rõ ràng em đã đồng ý với anh muốn sinh thêm một đứa bé nữa, nhưng sau chuyện của Lục Thời Sơ em lại bắt đầu uống thuốc tránh thai? Vào ngày Lâm Hào Kiệt tới cứu Lục Thời Sơ, Lâm Tố Nghi gọi điện thoại cho em, em nghĩ anh không biết sao? Em luôn muốn khiến anh thả Lục Thời Sơ ra, Lâm Tố Nghi chủ động gọi điện cho em, em sẽ bỏ qua cơ hội cứu Lục Thời Sơ này sao?"
Trần Minh Tân nói tới đây thì cười lạnh một tiếng, lại nói: "Em coi anh là đồ ngốc à? Em nghĩ rằng anh sẽ không so đo với em, sẽ luôn luôn dễ dàng tha thứ, dung túng cho em sao?"
Tô Ánh Nguyệt giận quá hóa cười, cô là người không biết chừng mực như vậy sao?
Chỉ vì Lâm Tố Nghi gọi điện thoại cho cô, anh liền cho là cô bí mật báo cho Lâm Tố Nghi sao?
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh, nháy mắt hiện ra vẻ châm biếm: "Anh dễ dàng tha thứ, dung túng cho em sao? Dung túng của anh chính là giam cầm em trong biệt thự, cắt đứt tất cả liên hệ của em với bên ngoài, nuôi nhốt em sống như thú cưng, đó chính là sự dung túng của anh sao!"
Vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh trong nháy mắt.
Yên tĩnh đến mức Tô Ánh Nguyệt có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn của mình.
Trong quãng thời gian này cô đã đè nén lâu lắm rồi.
Đối với Trần Minh Tân, cô thương anh, đồng thời cũng tự trách.
Cho nên sau khi Mạc Tây Du nói với cô những lời đó, cô nhẫn nhịn, thuyết phục mình rằng đó cũng không phải là ý của anh.
Thế nhưng rõ ràng cô là người sống mà!
Không phải chiếc đũa, cái chăn mà bọn họ thường dùng, những thứ đó không có trái tim, cho dù chủ nhân đối xử với chúng nó thế nào, chúng nó đều sẽ không có cảm giác.
Trần Minh Tân lặp lại lời nói của cô một lần: "Thú cưng?"
Thì ra anh lo lắng cô sẽ rời đi như vậy, mà thứ cô cảm nhận được lại chỉ có sự giam cầm của anh, cô cảm thấy anh coi cô như thú cưng.
Anh bước về phía cô một bước, dán chặt vào người cô: "Có biết có bao nhiêu người muốn vào lâu đài Mogwynn ở không? Nhốt thú cưng như em ở trong này là vinh quang cao nhất dành cho em đấy."
Ánh mắt Trần Minh Tân âm u tới đáng sợ.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới mơ hồ có cảm giác sợ hãi.
"Trần Minh Tân, anh nghe em nói, em cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh lại..." Những lời vừa rồi đều quá đáng quá mức với nhau.
Trần Minh Tân giơ tay sờ lên sau gáy cô, hơi dùng sức đã kéo cô về phía mình, từ trên cao nhìn xuống cô: "Bây giờ anh rất bình tĩnh."
Giọng điệu của anh cũng giống như lời nói, đã bình tĩnh lại.
Nhưng mà Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy cả người bắt đầu phát lạnh.
Cô quên mất, bây giờ Trần Minh Tân không bình thường.
Cô không thể chọc giận anh.
Nhưng hiển nhiên lúc ấy đã muộn, bây giờ cô có nói gì, Trần Minh Tân cũng không nghe vào tai.
Yết hầu của cô giật giật, nuốt từng ngụm nước bọt, khiến bản thân có vẻ bình tĩnh một chút.
Bàn tay vuốt sau gáy cô của Trần Minh Tân dần dần dùng sức, năm ngón tay thít chặt, nắm nửa cổ của cô vào trong lòng bàn tay: "Làm thú cưng thì đương nhiên phải ngoan một chút mới được, mỗi ngày phải ngoan ngoãn đợi ở nhà, làm cho chủ nhân vui. Em đã thích làm thú cưng như vậy thì từ giờ cứ ngoan ngoãn ở nhà làm thú cưng đi, đừng đi đâu nữa."
Anh vừa nói vừa tăng thêm lực ở tay.
Sau gáy vốn là chỗ yếu ớt, Tô Ánh Nguyệt đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, không để ý xem anh đang nói gì, đau đớn mở miệng: "Anh bỏ ra..."
Trần Minh Tân giống như không nghe thấy cô nói gì, tiếp tục nói: "Mà một con thú cưng chỉ có một chủ nhân là đủ rồi, nếu còn nghĩ tới những tên khác, anh cũng đành diệt trừ người đó.