Lúc này Tô Ánh Nguyệt vẫn đang nghĩ đến chuyện kia, nghe thấy tiếng mở cửa xe, mới phản ứng lại là Trần Minh Tân đã quay lại.
Để che giấu sự chột dạ và căng thẳng của mình, Tô Ánh Nguyệt chủ động lên tiếng nói chuyện với anh: “Sao lâu như vậy mới quay lại?”
Nhưng không biết Trần Minh Tân đang nghĩ cái gì, không hề quan tâm đến cô.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang âm thầm đánh giá anh.
Trần Minh Tân ngôi yên, mím môi không nói lời nào, cả người rơi vào trầm tư, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng có chuyện, thấy anh đang rất nghiêm túc suy nghĩ, cũng không làm phiền anh nữa.
Cả hai trở lại lâu đài Mogwynn mà không nói một lời nào.
Kết quả vừa trở về, Trần Úc Xuyên lại phái người đến gọi Trần Minh Tân qua đó.
Trân Minh Tân cau mày trực tiếp từ chối: “Không đi.”
Nói xong, anh quay người nhét một cái hộp vào trong tay Tô Ánh Nguyệt, hơn nữa còn giọng nói còn mang theo sự uy hiếp nói: “Nếu như em dám gọi điện cho anh ta, em và anh ta đều sẽ chết!”
Sau đó, anh bước lên cầu thang, đi vào phòng sách.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy hình bóng của anh biến mất, mới cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay.
Cô có chút nghi ngờ, đoán trong hộp có thể là một chiếc điện thoại di động.
Mở ra xem, cô phát hiện bên trong thật sự có một chiếc điện thoại di động, là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn nào đó, đầy đủ chức năng và rất đẹp, rất hợp với phụ nữ.
Trần Minh Tân lại đưa điện thoại cho cô?
Còn là một cái mới, vậy cái cũ đâu?
Không, trọng điểm có lẽ là Trần Minh Tân vừa đưa cô ra ngoài, vừa đưa điện thoại cho cô….
Nếu như theo những lời anh nói lúc trước, điện thoại di động được xem là đồ chơi của thú cưng?
Tô Ánh Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm cho bị nghẹn, cô đúng là điên rồi, sao có thể có những suy nghĩ như vậy chứ!
Cô ngơ ngác một lúc, sau đó mới cầm điện thoại đi lên tầng.
Đi đến cửa phòng sách, cô đang định gõ cửa, sau đó lại hạ tay xuống, quay người đi xuống dưới tầng, ép một ly nước trái cây sau đó bưng lên tầng.
Cô gõ cửa phòng sách cũng không đợi Trần Minh Tân trả lời, đã đẩy cửa đi vào, bởi vì cô biết anh không thể nói mấy câu như “mời vào”
“Em ép cho anh một ly nước trái cây.” Tô Ánh Nguyệt đem ly nước ép hoa quả trong khay đặt trước mặt anh, đứng yên tại chỗ nhìn anh.
Trần Minh Tân đang xem tài liệu, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó mới dời tầm mắt sang ly nước trái cây.
Cũng không biết có phải là Tô Ánh Nguyệt cố ý hay không, nước hoa quả mà cô ép là….nước mận chua.
Trong vị chua lại có vị ngọt, lan tỏa trong không khí.
Vẻ mặt Trần Minh Tân đen lại, chỉ vào ly nước ép kia, ghét bỏ nói: “Đem đi ngay cho anh.”
“Thử một chút đi, rất ngon đó, những quả mận này đều được vận chuyển bằng đường hàng không, ở đây không có loại quả này đâu.” Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười, đi đến bên cạnh anh, cầm cốc nước ép mận lên đưa đến bên miệng anh.
Trần Minh Tân quay đầu sang bên nào để trốn, cô liền đưa đến bên đó.
Trần Minh Tân nhìn thấy bộ dạng không đạt được mục đích không từ bỏ của cô, khuôn mặt sa sầm: “Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Ánh Nguyệt làm như không nghe thấy, vẫn đưa ly nước ép đến bên miệng anh: “Uống một ngụm thôi, em đặc biệt ép cho anh đó.”
Quả nhiên, rất ít đàn ông thích uống những thứ chua chua ngọt ngọt như thế này, Tô Ánh Nguyệt chính là cố ý.
Có lẽ Trần Minh Tân cũng biết được suy nghĩ của cô, lạnh lùng hừ một tiếng quay đầu sang bên kia, sắc mặt xấu đến mức muốn đòi mạng.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh hai giây, đảo mắt, cúi đầu xuống uống một ngụm, sau đó đặt chiếc cốc xuống, nâng mặt Trần Minh Tân lên, sau đó hôn lên môi anh.
Hành động này của cô hoàn toàn ngoài sự đoán của Trần Minh Tân, trước khi cô muốn hôn anh cũng không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, điều này khiến Trần Minh Tân lúc bị cô hôn hoàn toàn sững sờ.
Điều mà Tô Ánh Nguyệt muốn thấy chính là phản ứng này của anh.
Khoảng thời gian này, cô bị Trần Minh Tân hành hạ không ít.
Đương nhiên, loại hành hạ này chính là về tinh thần và tâm lý, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Trần Minh Tân, khiến cô có một cảm giác vui vẻ khi gỡ lại được một ván.
Cô nhân lúc Trần Minh Tân còn đang ngơ ngác, đem nước ép mận trong miệng mình chuyền qua miệng anh.
Bởi vì cô đang đứng, còn Trần Minh Tân đang ngồi, anh hơi ngẩng đầu lên, bị ép uống nước ép mận.
Mục đích của Tô Ánh Nguyệt đã đạt được, muốn rời đi.
Ai mà biết được, xúc phạm người có quyền thế lớn thì dễ, nhưng xúc phạm rồi muốn chạy đâu có dễ dàng như vậy.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt thâm thúy và sâu thẳm của Trần Minh Tân, cánh tay dài duỗi ra kéo cô trở lại, ngồi lên đùi anh.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh, lúc này có chút hối hận, cô khẽ vùng vậy, nhỏ giọng nói: “Em….em muốn đi vào nhà vệ sinh!”
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào cô, dưới mắt dướng như có một ngọt lửa đang bùng cháy, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Rất gấp?”
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc của cô, dường như đang vuốt ve thú cưng của mình vậy, khiến người khác cảm thấy rất nhẫn lại.
Tô Ánh Nguyệt sợ hãi gật đầu: “Đúng, rất gấp!”
Trần Minh Tân nghe thấy câu nói của cô, nở một nụ cười khó hiểu.
Tô Ánh Nguyệt hi vọng anh có thể buông cô ra.
Kết quả, Trần Minh Tân cứ cười như vậy nói ra hai từ: “Nhịn đi.”
Nhịn….đi?
Cô không nên ôm ảo tưởng về Trần Minh Tân, anh chính là……xấu xa như vậy!
Trần Minh Tân nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng không dám nói ra của cô cảm thấy rất hài lòng, một tay ôm eo cô, một tay vuốt ve gáy cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Cho dù Tô Ánh Nguyệt đàn ngồi trên đùi anh, nhưng vẫn thấp hơn anh một chút, anh lại mạnh mẽ đến mức chỉ hơi cúi đầu xuống, ngay cả cổ cũng không thèm cúi xuống, Tô Ánh Nguyệt đành phải ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh.
Tô Ánh Nguyệt âm thầm ra sức, muốn thoát khỏi, mới phát hiện ra đã hoàn toàn bị Trần Minh Tân khống chế.
Cô nhớ lại, dường như mỗi lần hai người hôn nhau, anh đều như vậy, giống như sợ cô chạy trốn, hoàn toàn không chế cô, để cô không thể nhúc nhích được.
Nụ hôn của Trần Minh Tân bá đạo lại có chút thâm tình.
Đến tận khi Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút khó thở Trần Minh Tân mới rời khỏi môi cô.
Tô Ánh Nguyệt thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng quay đầu sang một bên.
Thực ra chủ yếu là cô muốn thử xem Trần Minh Tân đối với cô có phải là còn….
Dù sao khoảng thời gian này Trần Minh Tân không có chạm vào cô.
Trên phương diện này, da mặt của cô rất mỏng, trước đó lúc chủ động hôn Trần Minh Tân, cô mang theo một chút tâm lý báo thù, bây giờ bị Trần Minh Tân đảo khách thành chủ, ngược lại cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
Ánh mắt của Trần Minh Tân khóa chặt lên người cô, hai người không ai nói gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tô Ánh Nguyệt có chút ngượng ngùng, tiếp tục ngồi trên đùi anh cũng không được, muốn đứng dậy rời đi lại không thể chạy được.
Lúc này, Trần Minh Tân đột nhiên ôm cô đứng dậy, một giây sau, anh đưa tay ra gạt một cái, tất cả những thứ ở trên bàn đều rơi xuống đất, đặt cô lên bàn.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt run rẩy, lập tức nghĩ đến Trần Minh Tân muốn làm cái gì.
Cô hoàn toàn không muốn nghĩ đến những thứ này, chủ yếu là vì tính cách của Trần Minh Tân chính là như vậy….