Ông Xã Thần Bí

Chương 602: Cô mới là hung thủ



Tô Ánh Nguyệt hôn một cái xong, sau đó giống như sau lưng có ma, nhanh chóng bỏ chạy.

Trần Minh Tân bị hôn bất ngờ như vậy thì sắc mặt hơi ngưng trệ, anh nhìn theo bóng lưng của cô mà trầm ngâm.

Mãi khi Nam Sơn gọi anh một tiếng thì anh mới hoàn hồn.

“Boss.”

Trần Minh Tân quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Nam Sơn, rất lạnh nhạt vô tình mở miệng: “Có chuyện gì ngày mai rồi nói.”

Anh đã nói với Tô Ánh Nguyệt rồi, có thời gian đều sẽ ở bên cô.

Nam Sơn đi theo bên cạnh Trần Minh Tân đã quá lâu, đối với tính cách của Trần Minh Tân, anh ta không dám nói mình biết hết, nhưng sức ảnh hưởng của Tô Ánh Nguyệt đối với Trần Minh Tân, anh ta 100% chắc chắn.

“Mợ chủ vừa rồi đã nói, để anh làm việc xong thì đi tìm cô ấy.” Nam Sơn hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.

Ở chỗ Trần Minh Tân nhìn không thấy, trong mắt của anh ta vụt qua một tia tinh quang.

Vài giây trôi qua, anh ta ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân vào lúc này lại lên tiếng: “Đi theo tôi.”

...

Trong thư phòng, Nam Sơn trước tiên nói đơn giản mấy chuyện không phải quá quan trọng, nhưng nhất định phải báo cáo.

Về sau, anh ta ngập ngừng siết chặt túi giấy Kraft trong tay, giống như muốn nói điều gì đó, lại do dự không quyết không biết nên nói hay không.

“Còn có chuyện gì?” Trần Minh Tân quét mắt nhìn anh ta, giọng nói không mấy kiên nhẫn.

Anh còn muốn sớm xử lý xong công việc để đi tìm Tô Ánh Nguyệt, anh bây giờ càng lúc càng cảm thấy công việc một chút cũng không có ý nghĩa.

Nam Sơn lúc này nếu như biết suy nghĩ của Trần Minh Tân, e rằng sẽ bị dọa sợ.

“Bên trong là thông tin liên quan đến Lục Thời Sơ mà gần đây đã điều tra được, anh xem...” Nam Sơn đưa túi giấy Kraft mà anh ta luôn cầm chặt trong tay vừa khi vào cửa, nói chuyện được một nửa thì lại khựng lại, giống như đang đợi Trần Minh Tân đưa ra quyết định.

Trần Minh Tân bây giờ cực kỳ mẫn cảm với ba chữ ‘Lục Thời Sơ’, khi Nam Sơn nói đến ba chữ này, sắc mặt của Trần Minh Tân lập tức lạnh đi.

Ngay cả bầu không khí trong phòng cũng thay đổi, không khí giống như đông cứng lại, khiến người khác đè nén khó chịu.

Tay của Nam Sơn có chút cứng nhắc cầm chiếc túi giấy Kraft.

Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân truyền vào trong tai của anh ta.

“Loại chuyện này, cậu còn muốn nói với tôi?”

Trần Minh Tân hơi ngừng lại, trong giọng nói nhiễm một tia ngoan độc và u ám: “Tôi hy vọng lần sau khi còn nghe thấy cái tên này từ trong miệng của cậu thì tôi muốn thấy thi thể của anh ta.”

Giống như để chứng minh nguyện vọng muốn Lục Thời Sơ chết của anh rất mạnh mẽ, anh lại lặp lại lần nữa: “Nghe hiểu rồi chứ? Tôi hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy thi thể của anh ta!”

Nam Sơn khẽ run lên, trấn định lại tinh thần mới nói: “Vâng, tôi hiểu rồi!”

Trần Minh Tân phẩy tay ra hiệu anh ta rời khỏi.

Trần Minh Tân không dám nán lại lâu hơn, anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng sách, anh ta khẽ lau trán, sau đó lại mồ hôi lạnh ở trong lòng bàn tay.

Anh ta cảm thấy, nếu như có một ngày bản thân chết rồi, chắc chắn sẽ không phải vì cường độ công việc quá lớn lao lực mà chết, chắc chắn là bị boss nhà anh ta dọa cho chết.

Mặc dù nhiều năm như vậy đã quen với tính khí của boss nhà mình, nhưng dạo gần đây... Tính tình của boss giống như tăng lên một cấp độ khác.

Nói tính tình trở nên xấu hơn, cũng có một chút như vậy.

Càng rõ ràng hơn boss càng ngày càng ngoan độc hơn.

Nam Sơn nới lỏng cà vạt của mình, sau đó mới đi xuống lầu.

Lúc sắp đi ra đến cửa lớn thì anh ta nghe thấy có người gọi mình.

“Nam Sơn!”

Anh ta quay đầu lại nhìn, bên cạnh một cây hoa thì nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.

Cô trốn đằng sau cây hoa, dáng vẻ giống như tên trộm.

Theo bản năng, anh ta cũng nhìn xung quanh một lát mới đi về chỗ cô.

Vừa đi đến gần, anh ta còn chưa lên tiếng thì nghe thấy Tô Ánh Nguyệt hỏi anh ta: “Trần Minh Tân không có làm khó anh chứ? Anh ta gần đây tính tình quá tốt, tôi tối qua còn cãi nhau với anh ấy, anh đừng trách anh ấy.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong còn mỉm cười với anh ta.

Cô vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, đồng thời khiến cô trở nên kiều diễm động lòng người, còn mang theo vài phần quyến rũ trời ban.

Không có đàn ông nào không thích phụ nữ xinh đẹp.

Dù Nam Sơn không thể có ý gì khác với cô, nhưng rốt cuộc vẫn là động vật nhìn bằng mắt, anh ta hơi ngây người nói: “Không sao cả, tính tình của boss là như thế, người khác không biết, tôi còn có thể không biết sao.”

Chuyện giữa Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, anh ta mặc dù không có ý thăm dò sâu, nhưng cũng không thể không biết, dù sao bọn họ trước đây sống ở biệt thự này.

Giữa bọn họ rất rõ ràng có vấn đề, Lục Thời Sơ chỉ là một mồi lửa, khiến mối quan hệ của hai người họ trở nên càng căng thẳng mà thôi.

Cụ thể hơn cũng không phải chuyện anh ta có thể hỏi.

Nhưng anh ta bây giờ có thể chắc chắn một điểm, boss bây giờ cứ như thế, thật sự có chút bất thường.

Nếu không, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể dùng thái độ khác lạ nói mấy lời này với cô.

Tính tình của boss quả thực đã tệ đến mức nhiều người trong công ty đều oán trách.

Trước đây tính khí của anh cũng tệ, nhưng ít nhất anh cũng chỉ kho bọn họ làm việc không tốt mới nổi nóng, hơn nữa trước đó tâm trạng của anh cũng không lộ ra.

Bây giờ ngược lại càng tăng lên một tầng, anh ta đã không chỉ nghe một lần nhân viên trong công ty ở đằng sau bàn luận về boss có phải mắc bệnh không...

Mà anh ta không có thời gian quản nhiều, cho nên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lời nói của Nam Sơn, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn: “Ừm, anh nói cũng phải, là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Nam Sơn và Trần Minh Tân có quan hệ đồng cam cộng khổ, tình cảm của bọn họ không thể phá vỡ được, là cô lo lắng nhiều rồi.

Nam Sơn suy nghĩ một lát, vẫn hỏi nhiều một câu: “Boss... anh ấy không sao chứ?”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, Nam Sơn cũng coi như người rất thân cận với Trần Minh Tân, loại chuyện này, không cần thiết phải giấu anh ta.

Bèn nói thật: “Tác dụng phụ của thuốc giải ‘K1LU73’ có thể ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của con người, ảnh hưởng đến tính tình của người đó... tình hình cụ thể tôi cũng nói không rõ được, hôm qua Mạc Tây Du mới làm kiểm tra cho anh ấy, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh ta, xem thử có cách gì có thể cải thiện tình cảnh bây giờ của Trần Minh Tân hay không.”

Nam Sơn mặt mày kinh ngạc: “Tác dụng phụ của thuốc giải ‘K1LU73’? lúc đó Mạc Tây Du cũng không nói sẽ có tác dụng phụ!”

“Anh ta chỉ nói không biết có tác dụng phụ gì thôi.” Tô Ánh Nguyệt cười khổ: “Nói ra thì vẫn phải trách tôi.”

Thật sự phải trách cô, cô mới là hung thủ, một người đang yên đang lành như Trần Minh Tân, bởi vì cô, mà phải trải qua bao nhiêu là chuyện anh vốn dĩ sẽ không cần trải qua, khiến anh trở thành dáng vẻ này.

Mặc dù bộ dạng này của anh bây giờ, không có ảnh hưởng quá lớn đến với cuộc sống của anh, nhưng rốt cuộc... không phải một người bình thường.

Người bình thường không thể mỗi ngày một tính cách, cũng không thể bất cứ lúc nào cũng có thái độ cáu kỉnh nóng nảy như vậy.

Nếu không phải vì cô, anh cũng sẽ không trải qua những chuyện này, biến thành như thế này.

Cô đối với Trần Minh Tân, có một chút áy náy, chỉ là, chút áy náy này cô không biết nói với ai, cũng không muốn nói với người khác mà thôi.

“Mợ chủ, cô không nên suy nghĩ như vậy, boss sẽ không cho rằng như thế, tôi và Nam Kha cũng không có cho rằng như vậy.” Nam Sơn hơi nhíu mày, thở dài nói.

“Cảm ơn, anh đi trước đi, tôi ra đây được một lát rồi, Trần Minh Tân nói không chừng đang tìm tôi rồi.” Nếu tìm không thấy cô, anh lại tức giận cũng không chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.