Đối với cách nói của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng rồi.
Anh khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Vậy em về nghỉ ngơi đi.”
“...”
Anh nôn nóng hấp tấp bảo cô qua đây, kết quả là cô đến rồi, còn chưa được ngồi một lát nữa thì anh đã bảo cô về nhà nghỉ ngơi.
Cô có phải là nên cảm tạ sự chu đáo của anh không?
Bây giờ anh chỉ làm theo ý muốn, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.
Chỉ là Tô Ánh Nguyệt còn nhớ đến một mục đích khác của mình.
Đó chính là, hỏi thăm chuyện có liên quan đến vợ của Trần Úc Xuyên.
Vợ của Trần Úc Xuyên tuy qua đời sớm, nhưng bà ta suy cho cùng cũng là bà ngoại của Trần Minh Tân, điều anh biết chắc hẳn phải nhiều hơn những thứ mà Tô Ánh Nguyệt điều tra ra được.
“Gấp gáp cái gì chứ, em ở xa đến tìm anh như vậy, ngay cả ly nước mà cũng không rót cho em uống nữa mà đã bảo em đi rồi…” Trong ngữ khí của Tô Ánh Nguyệt có mang theo chút ai oán, bất mãn mà bĩu bĩu môi, đôi mắt chớp chớp cẩn thận để ý đến thần sắc của anh.
Trần Minh Tân ngước mắt lên nhìn cô, cô khẽ vênh cằm lên, trong thần sắc chở theo một tia bất mãn, muốn nói gì đó nhưng lại giống như là ngại ngùng, nên không nói hết vế câu phía sau.
Nhìn cái thần sắc này, giống như là đang làm nũng vậy.
Trần Minh Tân có chướng ngại tinh thần, nhưng cũng không phải là bị ngốc, cho nên vẫn rất dễ dàng nghe ra được khẩu khí của Tô Ánh Nguyệt là đang làm nũng.
Anh cảm thấy cô như vậy nhìn trông rất thú vị, anh đưa tay lên véo véo mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt quay mặt sang một bên: “Nói chuyện thì nói chuyện, véo mặt em làm gì!”
Mi tâm Trần Minh Tân cau lại, nhưng không giống như đang tức giận, hai giây sau anh lên tiếng nói: “Em đang cố ý không muốn về nhà?”
Tô Ánh Nguyệt không nói gì, không muốn về nhà thì cũng không hẳn, chủ yếu là muốn làm rõ chuyện của bà ngoại anh thôi.
“Nếu em đã muốn ở đây với anh, vậy anh cho em cơ hội này.” Trần Minh Tân không đợi Tô Ánh Nguyệt nói gì mà đã tự mình ra quyết định rồi.
Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà giựt giựt khoé môi, bây giờ càng lúc càng tự luyến rồi.
Nhưng mà cô đích thực là nguyện ý dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh anh.
Dù sao cô ở nước J này cũng không có chuyện gì làm, Trần Minh Tân bây giờ đang ở trong tình hình này, cô cũng không yên tâm.
Lỡ như gây ra sự hoài nghi của người khác thì sẽ không hay rồi.
Tô Ánh Nguyệt bước lên trước một bước, túm lấy tay của Trần Minh Tân, ý cười rạng rỡ mà nói: “Vậy anh có thể trò chuyện với em không?”
Ánh mắt của cô rơi trên đống văn kiện ở trên bàn làm việc của Trần Minh Tân, rồi lại bổ sung nói: “Chỉ một lát là được rồi, nói chuyện xong rồi thì anh bận việc của mình, em tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu anh.”
Trần Minh Tân nhìn nụ cười ôn thuận trên gương mặt cô, mi tâm khẽ thả lỏng ra, ngay cả tâm lý có chút nóng nảy cũng dần dần bình tĩnh lại.
Anh kéo Tô Ánh Nguyệt đi về phía bàn làm việc, thị ý Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện bàn làm việc của anh.
Tô Ánh Nguyệt có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đợi cô ngồi xuống xong, Trần Minh Tân mới đi tới đằng sau bàn làm việc của mình, cầm lấy một phần văn kiện lên và bắt đầu đọc.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ nhìn anh cầm lấy văn kiện bắt đầu nghiêm túc đọc, trong lòng có chút nghi hoặc, đây là ý gì?
Cô vân vê ngón tay của mình, đang nghĩ xem nên nói cái gì thì nhìn thấy Trần Minh Tân ngẩng đầu từ trong văn kiện lên: “Không phải em muốn trò chuyện với anh sao? Sao không nói chuyện?”
Anh ngồi ở đó xị mặt xem văn kiện, cô làm sao trò chuyện với anh đây?
Tự nói một mình sao?
“Có chuyện gì thì cứ nói.” Trần Minh Tân nhìn cô một cái với sắc mặt vô cảm, rồi cúi đầu cầm lấy bút ký tên lên trang cuối cùng của văn kiện, sau đó cầm lấy một phần văn kiện khác.
Tô Ánh Nguyệt hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, ý của Trần Minh Tân chính là muốn một công đôi chuyện, vừa xử lý chuyện công vừa nghe cô nói chuyện.
Như vậy cũng được sao?
Hôm nay lúc Trần Minh Tân ra ngoài, vẫn là cô thắt cà vạt cho anh, đồ vest cũng là do cô chọn cho anh.
Tuy kiểu dáng đồ vest và sơ mi của anh đều xêm xêm nhau, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn vẽ vời thêm chuyện mà đặc biệt chọn lựa trong phòng để đồ cả một hồi.
Vẫn là dung mạo trước đây, nội liễm mà thâm trầm, ngồi ở đó xử lý văn kiện cũng ngồi vô cùng thẳng tắp, cho dù không nói gì đi nữa thì cũng khí thế bức người.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ vài giây, trong ngữ khí mang theo vài sự thận trọng và cẩn thận: “Có thể nói cho em biết về bà ngoại của anh không?”
Gần như là vào giây phút vừa dứt lời, Trần Minh Tân đã đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đôi mắt của anh vẫn sâu thẳm như mọi khi, đôi con ngươi đen láy giống như là bị nhuộm bằng mực, có một độ dính sền sệt không thể làm tan ra được, khiến người ta có một cảm giác khiếp sợ hơn bình thường.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, tưởng là mình đột nhiên nhắc đến bà ngoại của anh quá đỗi đường đột, gây nên sự hoài nghi của anh, cô có hơi hoảng loạn mà nói: “Em chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi, nếu như anh không muốn nói, em…”
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào cô một hồi, rồi mới cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, nhưng lời trong miệng là nói với cô: “Bà ngoại giống mẹ, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đều rất tự lập cũng rất có suy nghĩ.”
Tốc độ nói của anh từ tốn chậm rãi, có vài phần ý vị tán gẫu.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại rất nhạy bén mà cảm nhận được, Trần Minh Tân đối với bà ngoại của anh, hình như là có vài phần kiêng kỵ.
Anh nói xong chuyện của bà ngoại mình trong dăm ba câu, không chênh lệch gì so với những tư liệu mà Tô Ánh Nguyệt đã tìm được trên mạng.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt chợt chùng xuống.
Trần Minh Tân chắc chắn là biết được một số chuyện gì đó của bà ngoại mình, nếu không thì cũng không thể có loại thái độ này.
Kiêng kỵ.
Tại sao lại kiêng kỵ chứ?
Không thể nói thì chính là kiêng kỵ.
Cô và Trần Minh Tân ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa một lần nào nhắc đến bà ngoại của anh với cô.
Ban đầu Tô Ánh Nguyệt cũng không có nghĩ nhiều, bây giờ lại cảm thấy có chút đáng nghi.
Người có thể khiến Trần Minh Tân tuyệt đối giữ kín như bưng…
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt mang máng đã có đáp án.
Trần Minh Tân không muốn nói nhiều về bà ngoại của anh, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiếp tục truy hỏi, cô suy nghĩ mà nói sang những chủ đề khác.
Chỉ là Trần Minh Tân cũng không có quan tâm lắm, chỉ là thỉnh thoảng đáp lại một câu, có lúc thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, cái tư thái này trông rất qua loa qua quýt, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết anh có đang nghiêm túc lắng nghe.
Một công đôi chuyện đối với anh mà nói, vốn không khó.
Nói đến sau cùng, Tô Ánh Nguyệt cũng không có nói nữa, chỉ nghiêm túc nhìn bộ dạng Trần Minh Tân làm việc.
Bộ dạng chuyên chú của anh rất hút người.
Khoé môi mỏng khẽ mím lại, trên khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng đuôi mắt vô tình nhướng lên vẫn có thể lộ ra cảm xúc của anh.
Trần Minh Tân như vậy, nhất định không thể mất đi tập đoàn LK, không thể để cho người ta biết được anh có chướng ngại tinh thần, đó là tâm huyết bao nhiêu năm của anh.
Tô Ánh Nguyệt đã ra một quyết định trong thời gian cực ngắn.
“Trước đây em nghe nói thư ký của anh chuẩn bị phải nghỉ sanh rồi.” Đây là chuyện mà một hai tháng trước Nam Kha đã nói lúc tán gẫu với cô.
“Ừm.”
Trần Minh Tân chỉ đáp một tiếng mà không ngẩng đầu lên, cực kỳ lạnh nhạt.
“Bộ phận nhân sự đã tuyển dụng thư ký mới cho anh chưa?” Tô Ánh Nguyệt cũng không để bụng sự lạnh nhạt của anh mà tiếp tục hỏi.
Trần Minh Tân thấy cô cứ mãi truy hỏi vấn đề này, nên bất giác mà ngừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em muốn đến công ty làm việc?”
Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng người, sau đó nghiêm túc mà nói ra suy nghĩ của mình: “Em muốn làm thư ký của anh."