Trần Minh Tân nghe thấy lời của Tô Ánh Nguyệt thì trực tiếp đặt văn kiện trong tay mình xuống, sắc mặt trở lên lạnh lẽo: “Không thể được.”
Tuy anh có đội thư ký riêng, nhưng khối lượng công việc của thư ký trưởng vẫn là rất lớn, sẽ rất mệt mỏi.
Tuy cô đến công ty làm việc thì sẽ có thể được ở cùng anh 24/24, nhưng anh không nhẫn tâm để cô mệt mỏi như vậy.
“Tại sao? Anh không muốn cả ngày đều được nhìn thấy em sao? Không muốn khi đi công tác xa đều có thể đưa em đi sao?”Tô Ánh Nguyệt bắt đầu bỏ thuốc mạnh cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân tuy bây giờ rất đa nghi, nhưng mà sự quan tâm dành cho cô vẫn không ít đi chút nào.
“Càng huống hồ, ngày ngày em cũng ở cùng với anh, em ở trước mặt của anh, anh cũng không cần phải lo lắng em sẽ xảy ra chuyện, càng không cần lo lắng em sẽ chạy lung tung nữa.”
Không thể không nói, những lời mà Tô Ánh Nguyệt vứt ra đích thực là rất có sức quyến rũ.
Có thể ở bên cô cả một ngày, có thể để cô luôn ở dưới tầm mắt của anh…
Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy rất cám dỗ.
Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân vẫn chưa lên tiếng, trong lòng khó tránh có chút lo lắng.
Trước đây ngay cả cửa còn không cho cô ra, sợ cô chạy đi mất, bây giờ cô tình nguyện bị anh buộc ở bên cạnh cả ngày, anh vậy mà lại không lập tức đồng ý?
Thực ra trong lòng của Trần Minh Tân đã bị dao động rồi.
Tô Ánh Nguyệt chỉ đành hạ một liều thuốc mạnh: “Nếu như mỗi ngày đều cùng đi làm cùng tan ca với anh, anh có thể nhìn thấy em mọi giờ mọi khắc, em sẽ không còn cơ hội đi tìm Lục Thời Sơ nữa.”
Trần Minh Tân rất dễ dàng nắm bắt được từ quan trọng đã kích thích đến thần kinh nhạy cảm của anh trong lời nói của cô: “Em còn muốn đi tìm Lục Thời Sơ?”
Lúc nói chuyện, đáy mắt anh đồng thời còn hiện lên một sự hung hãn, giống như chỉ cần cô dám nói một câu ‘muốn’ thôi, Trần Minh Tân sẽ trực tiếp xé xác cô.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt chợt sửng sốt, tuy cô không hiểu rõ tại sao Trần Minh Tân lại để ý Lục Thời Sơ như vậy, nhưng cũng biết là không thể chọc Trần Minh Tân được.
Nếu như anh thật sự tức giận lên thì nói không chừng sẽ trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của cô.
“Em chỉ ví dụ thôi, nếu như mỗi ngày mỗi giờ đều có thể nhìn thấy anh, em chắc chắn sẽ không còn tâm tư để đi nghĩ đến người đàn ông khác nữa.” Tô Ánh Nguyệt nói xong thì cảm thấy bờ má mình có chút nóng bừng.
Tuy đã qua thời kỳ thiếu nữ chớm nở xuân tình rồi, nhưng mà khi nói mấy lời này, cô vẫn có chút…không quen.
Sắc mặt Trần Minh Tân có vài phần biến hoá, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Nếu như em còn dám đi tìm anh ta, anh sẽ giết anh ta trước, sau đó đánh gãy chân em nhốt em lại.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì cơ thể chợt co rúc lại, bị lời nói của Trần Minh Tân doạ sợ rồi.
“Cho nên, anh đồng ý cho em đến công ty làm thư ký của anh rồi?” Tô Ánh Nguyệt mở hai mắt to to nhìn anh, trong mắt viết đầy sự mong đợi.
Trần Minh Tân nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, sắc mặt vô cảm mà gật gật đầu.
Tô Ánh Nguyệt giống như là sợ Trần Minh Tân sẽ nuốt lời, nên tranh thủ thời cơ mà truy hỏi: “Tổng giám đốc đại nhân, vậy khi nào em mới được đến làm việc?”
Trần Minh Tân quét mắt nhìn cô một cái, Tô Ánh Nguyệt vội vàng nói: “Bắt đầu từ hôm nay thế nào?”
Nhìn bộ dạng hấp tấp không thể chờ được nữa của cô, trong lòng Trần Minh Tân rất vui.
Nhìn đi, người phụ nữ này một phút một giây cũng không muốn rời xa anh kìa.
Nếu cô đã không thể rời khỏi anh như vậy, anh thành toàn cho cô là được rồi.
…
Tô Ánh Nguyệt bắt đầu làm việc ở tổng bộ tập đoàn LK, chức vụ là thư ký theo bên mình của Trần Minh Tân.
Sau khi Mạc Tây Du nghe nói chuyện này thì đã đặc biệt gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt.
“Phương pháp này không tệ, có cô ở đó thì ông chủ cho dù có tức giận, cũng sẽ nghe lời của cô, bây giờ cô chính là thuốc an thần của anh ta, cô có thể ở bên cạnh anh ta bất cứ lúc nào, sẽ có cải thiện rất lớn đối với tình hình của anh ta đó.”
Mạc Tây Du tuy nói mấy lời này từ góc độ của một bác sĩ, nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe vẫn cảm thấy không quen cực kỳ.
Lúc ở trước mặt Trần Minh Tân mặt dày đòi làm thư ký của anh, cô tuy có chút ngại ngùng, nhưng mà Trần Minh Tân cũng đã đồng ý, nhưng bị người ngoài nói ra, da mặt của cô có chút chịu không nổi rồi.
“Tôi biết rồi, à đúng rồi, tôi đã tìm Trần Minh Tân hỏi qua chuyện của bà ngoại anh ấy, anh ấy chỉ qua loa hai ba câu thôi, không muốn nói nhiều, giống như là có chút kiêng kỵ.”
Sau khi cô nói xong, thì không có lập tức nhận được câu trả lời của Mạc Tây Du.
Qua một hồi, Mạc Tây Du mới nói: “Ừm, tôi sẽ lập một phương án điều trị cho ông chủ.”
Không biết có phải là ảo giác của Tô Ánh Nguyệt hay không, cô cảm thấy thanh điệu của Mạc Tây Du có chút gì đó không được đúng lắm.
Cô cúp điện thoại xong thì không có trực tiếp đi vào văn phòng, cô có chút xuất thần mà đứng dựa bên vách tường, thần sắc có chút mờ mịt.
“Văn kiện mà anh bảo em đi photo, em photo đến đâu rồi?”
Thanh âm của Trần Minh Tân đột nhiên vang lên từ sau lưng cô, Tô Ánh Nguyệt bị giật bắn mình trước, sau đó mới quay đầu nhìn anh: “Anh…sao anh lại ra ngoài rồi?”
“Anh đang đợi dùng văn kiện photo.” Trần Minh Tân đứng ở vị trí cách cô hai bước, bộ dạng vô cảm đó cũng vẫn đẹp trai đến không chịu được.
Ngữ khí của Trần Minh Tân nghe giống như là cô đang cố ý trốn việc vậy.
Khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng lên: “Lập tức photo xong cho anh đây.”
Nói xong, cô liền nhanh bước đi vòng qua Trần Minh Tân đến phòng photocopy.
Nhìn bóng ảnh mảnh khảnh đi xa xa của cô, thần sắc Trần Minh Tân nhàn nhạt mà bình tĩnh, giống như là mặt hồ bị đóng băng ngàn năm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không bị nứt nẻ.
Anh nhấc chân chuẩn bị đi về, điện thoại của anh chợt reo lên.
Không đợi anh nói chuyện, người bên đầu dây bên kia đã tự động báo cáo tình hình cho anh: “Tổng giám đốc, tôi đã gửi nhật ký cuộc gọi gần đây nhất của mợ chủ vào email của ngài rồi.”
Trần Minh Tân nghe xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
…
Lúc anh về văn phòng, ánh mắt quay sang một gian làm việc nhỏ đã được tách ra trong góc.
Đó là do anh đã đặt biệt tách ra cho Tô Ánh Nguyệt, nếu cô đã tự nói là muốn giờ giờ phút phút nhìn thấy anh thì anh chỉ đành thoả mãn cô.
Anh đứng yên tại chỗ vài giây, trong văn phòng làm việc rất trống rỗng, cô vẫn chưa quay lại.
Trần Minh Tân đi đến đằng sau bàn làm việc với sắc mặt vô cảm, mở hòm thư cá nhân của mình ra, bên trong có một phần văn kiện nằm yên lặng.
Là nhật ký cuộc gọi trong điện thoại mới của Tô Ánh Nguyệt.
Trong nhật ký cuộc gọi của cô, nhiều nhất chính là số của anh, điểm này khiến cho anh rất hài lòng.
Sau đó, mấy ngày gần đây cô đã gọi hơn ba lần, chính là Mạc Tây Du.
Anh mang máng cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt gần đây có chút kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy sự kỳ lạ này của cô rất hợp tâm ý của anh, trong lòng có chút cảm giác cổ quái nhưng không có hành động gì.
Nhưng mà mấy ngày hôm nay cô đến công ty làm việc, mỗi lần đều nhảy ra vào lúc anh phát hoả…
Ánh mắt của anh khoá chặt vào số điện thoại của Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du, giỏi lắm.
…
Lúc tan ca, Tô Ánh Nguyệt nằm sấp trên bàn làm việc của mình, cứ muốn ngủ thiếp đi thôi.
Bỏ đi, nằm thêm một lúc rồi dậy về nhà với Trần Minh Tân.
Nhưng mà cô nằm sấp một hồi, lúc thẳng người dậy thì mới phát hiện Trần Minh Tân không có ở trong văn phòng.
Vừa mới kết thúc một cuộc họp dài ba tiếng, cuộc họp vừa giải tán, cô về văn phòng trước, Trần Minh Tân lúc này cũng nên về rồi a?