CHƯƠNG 642: MUỐN THỂ DIỆN
Sau khi Tô Ánh Nguyệt vớt rau lên, lại quay đầu nhìn Trần Minh Tân: “Anh tới làm cái gì?”
Lúc này cô mới phát hiện, Trần Minh Tân giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
Anh khoanh tay đứng ở đó, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt sờ lên mặt mình, khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Nam Kha mới gọi điện thoại cho em.” Trần Minh Tân cuối cùng cũng chịu nói một câu.
“Cô ấy nói gì?” Tô Ánh Nguyệt nói xong, bản thân đầu tiên cảm tháy sững sờ, Nam Kha gọi điện thoại cho cô có việc gì?
Dù sao thì cũng không phải chuyện về Cố Hàm Yên.
Trần Minh Tân nở nụ cười, rất thần bí mở miệng: “Em đoán đi.”
Mặc dù Trần Minh Tân thường ngày cũng không phải người lương thiện, cũng không nhất định chưa từng làm chuyện xấu, có thể đối với Tô Ánh Nguyệt mà nói, chuyện như vậy dù sao cũng không được coi là vinh quang, cô cũng không muốn nói cho Trần Minh Tân.
Tuy nhiên, sắc mặt này của Trần Minh Tân… Rõ ràng là Nam Kha đã nói điều gì đó kỳ quái…
“Chuyện của phụ nữ, anh không nên hỏi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong, vươn tay về phía anh: “Mau đưa điện thoại cho em, em gọi điện thoại cho cô ấy!”
Bỗng nhiên, Trần Minh Tân mở hai tay ra: “Điện thoại di động của em không ở chỗ anh!”
“Anh…”
Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng, cô coi như đã hiểu, Trần Minh Tân như vậy là cố ý lừa cô.
“Anh quá nhàm chán!” Tô Ánh Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái, quay người tiếp tục nấu cơm, cũng không muốn quan tâm đến anh.
Nào có ai như vậy, muốn biết hôm nay cô và Nam Kha ra ngoài làm gì thì cứ hỏi thẳng là được rồi, không nhất thiết phải gài bẫy để cô nhảy vào bên trong, cô cũng chưa thấy người đàn ông nào nhàm chán như vậy.
Vòng vo nhiều như vậy, cô chính là không nói cho anh.
Trần Minh Tân nhìn bóng lưng có vẻ hơi tức giận của cô, nhếch nhếch môi, đi về phía trước.
Anh đi qua, khi đến sát phía sau lưng Tô Ánh Nguyệt thì dừng bước chân lại, anh cao hơn so với Tô Ánh Nguyệt rất nhiều, hơi nghiêng đầu, cúi đầu thì có thể trông thấy Tô Ánh Nguyệt đang thái thịt, từ phía sau nhìn sang, thân thể cao lớn của anh giống như bao bọc lấy cô.
Cảm nhận được người đàn ông từ phía sau đi lên, trên lưng ấm áp dỗ dành, Tô Ánh Nguyệt thở dài: “Lại muốn làm gì?”
“Em muốn cho Cố Hàm Yên chịu chút đau khổ, cứ nói thẳng với anh là được rồi, anh sẽ giúp em làm.” Trần Minh Tân đưa tay ôm eo của cô, động tác vô cùng thân mật.
Anh ôm hơi chặt, Tô Ánh Nguyệt có chút không động đậy được, nhưng lại có chút nhớ nhung sự vuốt vẻ an ủi này.
Cô cũng không có đẩy Trần Minh Tân ra, mà tiếp tục nói: “Sao anh biết?”
“Đương nhiên anh phải biết em đi đâu, có an toàn không.”
Trần Minh Tân trầm giọng, thơi thở ấm áp thổi vào tai cô, anh thuận thế hôn cô một cái.
Tô Ánh Nguyệt khó chịu cử động, thân thể bất mãn nghiêng đầu nhìn anh: “Em nấu cơm, đừng động chân động tay như vậy, so với Mộc Tây còn dính người hơn!”
“Em nhớ thằng bé sao?”
“Cái gì?” Đối với vấn đề được Trần Minh Tân nhắc đến một cách đột ngột, Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một chút mới phản ứng được, anh đang nói về Mộc Tây.
“Đương nhiên nhớ.”
“Vậy chúng ta tìm thời gian trở về thăm thằng bé.” Giọng nói của Trần Minh Tân rất bình tĩnh, giống như thuận miệng nói mà thôi.
“Thật có thể chứ?”
Tô Ánh Nguyệt đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại nghĩ đến tình huống bây giờ, bọn họ không có cách nào rời khỏi đây.
“Chờ đến khi hết bận, em hãy tin anh!”
Động tác trên tay Tô Ánh Nguyệt dừng một chút, sau đó gật đầu: “Ừm.”
“Ách, về phía Cố Hàm Yên, anh đừng nhúng tay vào, tự em có thể giải quyết, anh bận bịu việc của anh là được rồi.” Cô không ngờ Trần Minh Tân bận rộn như vậy còn muốn nghĩ đến chuyện của cô.
Trước đó, cô cảm thấy Trần Minh Tân thấy cô quá gấp, thỉnh thoảng cũng có chút phiền phức, bây giờ không biết vì sao lại không cảm thấy như vậy.
Điều khiến Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên chính là, lần này Trần Minh Tân trực tiếp đáp ứng: “Anh biết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt không thể không dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Trần Minh Tân nhíu mày: “Anh nói lời giữ lời.”
Nhận được lời cam kết của anh, Tô Ánh Nguyệt liền gật đầu.
Nguyên nhân chính là do gần đây Trần Minh Tân quá bận rộn, cô không muốn anh bị những chuyện nhỏ nhặt này của cô mà bị phân tâm.
Vốn dĩ, chuyện giữa phụ nữ với nhau, để phụ nữ giải quyết là được.
…
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Nam Kha gọi điện thoại tới.
Lúc Nam Kha gọi điện thoại tới, Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa dậy, điện thoại là Trần Minh Tân nhận.
Trần Minh Tân nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm, liền cúi người ghé vào tai cô nói: “Điện thoại của Nam Kha!”
“Đừng nói dối em…” Tô Ánh Nguyệt nửa ngủ nửa tỉnh, trong đầu vẫn còn sót lại chuyện hôm qua Trần Minh Tân lừa cô.
Trần Minh Tân cũng không nhiều lời với cô, trực tiếp mở loa ngoài, đưa cho cô.
“Mợ chủ!” Giọng nói của Nam Kha có vẻ rất phấn khích.
Tô Ánh Nguyệt đang khép hờ mắt lập tức mở to ra, cô lấy cùi chỏ chống trên giường muốn ngồi dậy, Trần Minh Tân thấy thế liền duỗi tay đỡ cô lên.
Cô nhận lấy điện thoại di động, túm lấy mái tóc rối bời của mình, mở miệng nói: “Nam Kha, sớm vậy!”
“Mợ chủ, tin tức của Cố Hàm Yên đã được tung ra, cô nhanh nhìn xem, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô…”
Nam Kha đang nói chuyện, đầu kia liền vang lên một trận âm thanh huyên náo, cũng không biết cô ta đang chơi đùa cái gì.
Sau một lúc lâu, giọng Nam Kha mới lần nữa vang lên: “Mợ chủ, tôi gửi địa chỉ cho cô, còn có ảnh chụp HD…”
“Ảnh chụp HD nào?” Tin tức của Cố Hàm Yên, Nam Kha gửi cho cô ảnh chụp HD nào?
“Chính là ảnh chụp HD, cô xem thì biết, may mà tôi nhanh tay, nếu không đã bị xóa mất, cô xem trước đi, tôi muốn đẩy bình luận gây chuyện, trước tiên cứ như vậy đã…”
Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa kịp hỏi thêm câu nào nữa thì điện thoại đã bị dập máy.
Bình luận gây chuyện?
Quả nhiên, bát quái là thứ mà phụ nữ sinh ra đã có, sẽ không có sự khác biệt giữa người phụ nữ mạnh mẽ và người phụ nữ bình thường.
Tô Ánh Nguyệt mở những bức ảnh kia ra, mơ hồ nghĩ đến những bức ảnh HD mà Nam Kha nói, nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn cảm thấy có chút giật mình.
Mặc dù Carol ghi hận với Cố Hàm Yên, hắn ta nhất định sẽ nhất định nghĩ cách chơi đùa cô ta, hoặc uy hiếp cô ta một chút.
Nhưng, cô không ngờ Carol lại ác như vậy, trực tiếp đem những bức ảnh giường chiếu tiết lộ ra ngoài, hơn nữa… lại còn là mấy người cùng nhau…
Tô Ánh Nguyệt nhìn hai tấm, liền đưa điện thoại cho Trần Minh Tân.
“Carol, anh có biết không? Công ty nhà bọn họ hợp tác với LK, không ngờ hắn ta hận Cố Hàm Yên như vậy…” Sự hận thù này, chắc chắn không ít hơn so với sự hận thù của cô đối với Cố Hàm Yên.
Sắc mặt Trần Minh Tân xanh mét nhìn thoáng quá, sau đó xoá hết ảnh chụp.
“Này, anh làm gì vậy!” Mặc dù cảnh chụp này rất bất nhã, nhưng vừa rồi Nam Kha đã nói chúng đều đã bị xóa sạch ở trên mạng.
Trần Minh Tân lạnh lùng hừ một tiếng: “Em rất có hứng thú với thân thể người khác sao?”
“Không… Không…” Tô Ánh Nguyệt nhận thấy sắc mặt đen xì lạnh lùng của Trần Minh Tân, lập tức sợ hãi.
Trần Minh Tân lắc đầu: “Carol không ác như vậy, không phải hắn ta làm, có thể là trong số những người đi cùng hắn chơi trong đó, có người ghi hận hắn nên mới đem những bức ảnh này tung ra, dù sao Carol cũng là người trong ngành, có chút nổi tiếng, hắn ta vẫn muốn thể diện, mặc dù thái độ không tốt nhưng chuyện này bản chất cũng rất tồi tệ.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Vậy cũng là đánh bậy đánh bạ.”
Lúc đầu cô chỉ nghĩ trước tiên cho Cố Hàm Yên ăn vài món ăn khai vị, phần sau sẽ từ từ tới, kết quả lập tức tới tin tức lớn như vậy…