Ông Xã Thần Bí

Chương 643



CHƯƠNG 643: MUỐN THƯỢNG VỊ

Mặc dù nước J rất khoan dung với mối quan hệ lưỡng tính, nhưng sự kiện này đối với Cố Hàm Yên và Carol mà nói, giống như Trần Minh Tân nói vậy, tính chất quá ác liệt, dường như thiên về một bên mắng Cố Hàm Yên và mấy người đàn ông kia.

Tô Ánh Nguyệt cho rằng trải qua việc này, người của Grissy có lẽ sẽ để Cố Hàm Yên từ bỏ việc lần nữa tiến vào làng giải trí và trở lại trong mắt công chúng.

Nhưng điều không ngờ chính là, Cố Hàm Yên không chỉ không mai danh ẩn tích, ngược lại còn mượn đợt bê bối này để tăng tần suất lộ diện của mình, chẳng khác gì những ngôi sao hạng ba muốn thượng vị.

“Cô Cố, đối với sự kiện lần này, xin hỏi cô có cần làm rõ điều gì không?”

“Không cần làm rõ điều gì cả, nam nữ hoan ái là chuyện rất bình thường, tôi cũng không phạm pháp, không làm tổn thương đến người khác, tôi có làm gì không đúng? Có gì cần phải làm rõ?”

Cố Hàm Yên nói xong, đưa tay vẩy mái tóc của mình qua vai, nụ cười duyên dáng, lại thêm giọng diệu thẳng thắng khiến phóng viên suýt chút nữa không có lời nào để nói.

Phóng viên lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lại hỏi: “Thế nhưng cô có từng cân nhắc, tâm trạng của những fan hâm mộ đang mong chờ sự trở lại của cô sao?”

“Tôi tin rằng fan hâm mộ thích tôi thì sẽ thích tất cả, huống hồ, tôi cũng không cảm thấy mình làm ra chuyện gì không thể tha thứ…”

Cố Hàm Yên nói xong, đem ánh mắt chuyển từ trên mặt phóng viên đến ông kính: “Tôi cảm thấy, người sống không cần quan tâm quá nhiều đến cách nhìn của mọi người, xem tâm tự tại.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn qua màn hình máy vi tính, cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Hàm Yên, nhận thấy ánh mắt của cô ta vô cùng bình thường.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng mắng.

“Đậu xanh, mẹ nó xem tâm tự tại! Làm bitch còn tưởng là thẳng thắn công minh!”

Tô Ánh Nguyệt quay đầu, thì thấy Nam Kha đã tiến vào từ lúc nào không biết.

“Sao cô lại tới đây?” Trong công ty, công việc của Nam Kha và công việc của cô không có gì liên quan đến nhau, vì vậy trong thời gian làm việc, thường thì Nam Kha sẽ không tìm đến cô.

Nam Kha phồng má, sau đó hít một hơi hồi phục lại tâm trạng của mình, lúc này mới mở miệng nói chuyện: “Lúc rời đi ông chủ có nói, để tôi cùng cô ăn trưa với nhau, tôi cố ý hỏi cô một chút xem cô muốn ăn gì.”

Tô Ánh Nguyệt bừng tỉnh.

Lúc sáng đến công ty không được bao lâu, Trần Minh Tân có nói với cô rằng sẽ cùng Nam Sơn ra ngoài làm việc, lúc ấy cô vội vàng thu xếp đồ đạc, đúng lúc trên máy vi tính hiện ra tin tức của Cố Hàm Yên, cô cũng không nghe xem Trần Minh Tân nói gì, hóa ra là để cô và Nam Kha ăn trưa với nhau.

Nghĩ tới đây, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, lập tức nhíu mày: “Nhưng bây giờ vẫn còn sớm nha!”

Nam Kha cười nói: “Hỏi trước còn sắp xếp!”

“Không cần như vậy, chỉ là một bữa cơm trưa thôi, tôi cũng không kén chọn như Trần Minh Tân, tùy tiện ăn một chút là được rồi, ở trong phòng ăn trong công ty ăn cũng được.” Cô cũng không quá quan tâm đến việc ăn uống.

Hơn nữa, điều khiến cô có chút bất đắc dĩ chính là, ở trong lòng Trần Minh Tân, rốt cuộc cô có phải người trưởng thành không? Cũng chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, anh không ở công ty, lại còn cố ý để Nam Kha đến tìm mình…

Nam Kha lập tức lắc đầu: “Vậy cũng không được, tôi đặt chỗ ở gần công ty, đợi lát nữa tan ca cùng đi.”

Lúc Trần Minh Tân rời đi, cô ý dặn dò cô ta, để cô ta đến giờ trưa đưa Tô Ánh Nguyệt đi ăn cơm.

Tô Ánh Nguyệt tháy vẻ mặt “Cô từ chối tôi thì tôi thảm rồi!” của Nam Kha, cũng không nói thêm gì nữa, đành phải nhẹ gật đầu.

Chuyện này sau khi quyết định, Nam Kha liền nói chuyện Cố Hàm Yên với cô.

“Trước kia đã cảm thấy Cố Hàm Yên không phải thứ gì tốt, rất bỉ ổi, khi đó ít nhất cô ta còn giả vờ giấu diếm một chút, bây giờ cô ta đã là vò đã mẻ không sợ rơi.”

Tô Ánh Nguyệt không nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy vi tính, trên khuôn mặt mỉm cười của Cố Hàm Yên.

Ai nói không phải?

Trước kia Cố Hàm Yên sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Chỉ sợ chính cô ta cũng không ngờ, có một ngày mình biến thành như vậy.

Nhưng cái này có thể trách được ai đây?

Sau khi Nam Kha rời đi, Tô Ánh Nguyệt lại đọc hết tất cả những phần bình luận kia một lượt, phần lớn là mắng Cố Hàm Yên, phong cho cô ta danh hiểu ‘Dâm nữ’.

Tuy nhiên, số người thảo luận chủ đề này lại không ngừng tăng lên, độ hot cũng không giảm xuống.

Tô Ánh Nguyệt đã từng quản lý truyền thông văn hóa Hải Nguyên, đối với những chuyện trong ngành giải trí cũng có hiểu biết.

Cố Hàm Yên nếu như vứt bỏ không cần thể diện, chỉ muốn bỏ mặt mũi không muốn, nếu như chỉ muốn nổi tiếng, như vậy mục đích của cô ta đã đạt được, chỉ có điều, chuyện này trong đỏ còn mang theo đen.

Một số nữ diễn viên hạng ba bên ngoài, muốn thượng vị, cũng sẽ cố ý làm một số chuyện để thu hút sự chú ý của người khác, mà loại chuyện này đương nhiên là không thể gạt được con mắt những người trong ngành.

Xem ra, Cố Hàm Yên thật sự không thèm đếm xỉa.

Có thể khiến cho cô ta làm ra loại chuyện như vậy, hơn phân nửa là bị ép đến bước đường cùng.

Con thỏ gấp cũng muốn cắn người, huống chi loại phụ nữ xưa nay không biết cái gì là lòng tốt như Cố Hàm Yên.

Tô Ánh Nguyệt tắt video, rơi vào trầm tư.

Giữa trưa, Tô Ánh Nguyệt cùng Nam Kha đi đến phòng ăn ăn cơm.

Cô đặt một phòng ăn tốt nhất ở gần công ty, còn gặp rất nhiều người quen.

Vị trí Nam Kha là bên cửa sổ, hai người ngồi xuống, Nam Kha đặt menu đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Mợ chủ, gọi món ăn!”

Tô Ánh Nguyệt nhận menu, ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Cố Hàm Yên cùng một đoàn người tiến vào từ cửa.

Cô ta rúc vào trong ngực một người đàn ông, trợ lý và người đại diện đi theo phía sau bọn họ.

Những tin tức liên quan đến cô ta đang ở nơi đầu gió, cô ta lại không hề kiêng nể xuất hiện trước mặt trong công chúng trong hoàn cảnh như vậy, đây rõ ràng là cố ý để phóng viên chụp.

Hơn nữa…

Tô Ánh Nguyệt cẩn thận quan sát người đàn ông bên cạnh Cố Hàm Yên, mặc dù cách xa, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nhận thấy thân ảnh người đàn ông kia không giống Carol.

Cô ta như vậy là đang muốn chứng thực danh hiểu dục nữ của mình sao?

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, muốn thu hồi ánh mắt nhưng không ngờ Cố Hàm Yên đã quay đầu nhìn về phía bên này.

Trong giấy phú đối đầu với ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, trên mặt Cố Hàm Yên xuất hiện vẻ khuất nhục, nhưng rất nhanh lại biến mất, ánh mắt của cô ta trở nên vô cùng âm lãnh, ánh mắt giống như tên độc, hận không thể đem Tô Ánh Nguyệt vạn tiễn xuyên tâm.

Tô Ánh Nguyệt cũng không thèm để ý đến ánh mắt của cô ta, điềm nhiên như không có việc gì cúi đầu nhìn menu.

Theo lý mà nói, Cố Hàm Yên cũng không biết chuyện cô châm ngòi thổi gió trước mặt Carol, ít nhất bây giờ cô ta chưa biết, Carol không biết thân phận của cô, mấy ngày nay Cố Hàm Yên chắc chắn là sứt đầu mẻ trán, sẽ không ngờ nhiều như vậy.

Sự hận thù trong ánh mắt cô tà còn nhiều hơn so với trước kia, là vì sao vậy?

Chẳng lẽ Cố Hàm Yên lại đem món nợ tính trên đầu cô?

Điều này thật thú vị, điều kiện tiên quyết là Cố Hàm Yên không biết cô quạt gió châm lửa, vậy mà cũng muốn đem những gì mình đã gặp để tính lên đầu cô.

Xem ra, chuyện này chưa thể kết thúc.

Chưa kết thúc thì chưa kết thúc, dù sao cô cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho Cố Hàm Yên như vậy.

Tô Ánh Nguyệt lật menu trong tay, không tự chủ nắm chặt, đối với loại người này, không cẩn phải nhượng bộ, cũng đừng nghĩ đến một ngày cô ta sẽ biết hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.