Ông Xã Thần Bí

Chương 649



CHƯƠNG 649: ĐẠI NHÂN VẬT

Tô Ánh Nguyệt hồi thần lại thì thấy Trần Minh Tân không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào rồi.

“Cái gì?” Cô nhất thời có chút chưa phản ứng được Trần Minh Tân đã nói cái gì.

Nhưng Trần Minh Tân không có mở miệng nữa.

Tô Ánh Nguyệt kéo lấy tay của anh: “Mau nói đi, có phải là anh có kế hoạch gì rồi không?”

“Em đoán xem?” Trần Minh Tân không có trả lời chính diện, chỉ thốt ra một câu cao thâm khó lường.

Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt sáng lên, lời này Trần Minh Tân đã nói như vậy không chỉ một lần rồi.

Anh từ trước đến giờ chưa hề gạt cô, nếu anh đã mở miệng nhắc lại chuyện này thì có nghĩa là anh đã có chắc chắn rồi.

Tô Ánh Nguyệt nhón đầu ngón chân lên, hôn một cái lên môi của anh, ý cười rạng rỡ mà nhìn anh: “Cảm ơn!”

Trần Minh Tân thuận thế ôm lấy eo của cô, khom người hôn xuống.

Anh hôn có chút mạnh.

Rõ ràng nên là một nụ hôn mật ngọt vui vẻ, nhưng không hiểu sao mà Tô Ánh Nguyệt lại cảm nhận được một tia vô vọng và không nỡ kỳ lạ từ trong đó.

Một nụ hôn kết thúc, Trần Minh Tân vẫn chưa buông cô ra, anh ôm chặt cô vào trong lòng mình, giống như là cặp song sinh dính liền nhau vậy, không gì ngăn cách được.

Trái tim Tô Ánh Nguyệt đột nhiên trở nên cảnh giác.

Trần Minh Tân không đúng lắm.

Anh có chuyện giấu cô, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ.

Mấy ngày nay, anh có mấy lần nhìn cô đến ngây ngốc, cô mới đầu chỉ cho rằng là khoảng thời gian này Trần Minh Tân bận rộn mệt quá nên chưa tỉnh táo lại.

Nhưng nhiều lần rồi, cô lại cảm thấy không đúng.

Không ai có thể hiểu Trần Minh Tân là một người chín chắn cẩn thận đến thế nào hơn cô.

Anh có một biểu hiện bất thường rõ ràng như vậy, điều này chứng minh, nguyên nhân có thể gây ra sự bất thường như vậy của anh nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Nhưng mà anh không muốn cho cô biết, anh đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng dường như….vẫn có chút không kìm lại được.

Kể từ lần đầu tiên cô gặp anh ở Ngọc Hoàng Cung cho đến bây giờ, tính đâu ra đấy thì đã có ba năm rồi.

Nếu như những điều này mà cô còn không thể nhìn ra được, vậy thì thật sự không thể coi là người bên gối của anh được rồi.

Tuy Trần Minh Tân trước giờ là một người thâm trầm, trước giờ luôn khó đoán, nhưng ở trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, anh thỉnh thoảng sẽ hạ một chút phòng tuyến xuống, Tô Ánh Nguyệt dần dần có thể chạm đến được nội tâm của anh.

Nhưng khi anh đặc biệt xây dựng lại hàng phòng tuyến đó, những chuyện mà anh không muốn nói cho Tô Ánh Nguyệt biết, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể nào đoán ra được.

Tô Ánh Nguyệt nép trong lòng của anh, dựa trên cơ thể của anh, đưa tay ra ôm lấy eo của anh, nhẹ tiếng hỏi: “Có phải anh cũng nhớ Mộc Tây rồi không?”

Cô chủ động nép vào vòng tay của anh, thể hiện ra vài phần nhớ nhung và dựa dẫm vào anh, cô biết Trần Minh Tân thích sự thân cận của cô.

Cô hy vọng điều này có thể khiến cho Trần Minh Tân ít nhiều gì nói một chút gì đó với cô.

Như cô đã nghĩ, cơ thể của Trần Minh Tân hơi hơi thả lỏng ra một chút.

Trong sự trông đợi của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân cũng chỉ nói có ba chữ: “Có một chút.”

Trần Minh Tân không mắc mưu, sự nói bóng nói gió của cô thất bại rồi.

Tô Ánh Nguyệt hết cách, cô lại không nỡ đi chất vấn anh, chỉ có thể kìm nén chuyện này ở trong lòng, đợi sau khi về nước J, rồi tìm thời gian hỏi.

Nếu như không thể hỏi được chuyện gì từ chỗ của Trần Minh Tân, cô còn có thể ra tay từ chỗ Nam Sơn và Nam Kha.

Nam Kha và Nam Sơn là cánh tay trái và phải của anh, anh có chuyện gì thì phải nhờ hai anh em đó đi làm, cô không tin là không thể hỏi ra được chuyện gì.

Nhưng mà, cái suy nghĩ này của Tô Ánh Nguyệt đã hoàn toàn vụn vỡ khi trở về nước J rồi.

Vừa về đến nước J, cô đã bận đến như một con chó vậy, đi sớm về khuya, trời vừa sáng là liền đến công ty, đến khi trời tối mới về.

Trần Minh Tân càng thảm hơn, ngay cả thời gian cho hai người nói chuyện cũng rất ít.

Anh đa số thời gian đều không có ở công ty, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đưa Tô Ánh Nguyệt đến công ty.

Hai người bận rộn mãi cho đến một ngày trước cuộc bầu cử tổng thống.

Đúng lúc là thứ sáu, công ty hiếm lắm mới tan ca sớm.

Trần Minh Tân cũng đã về lúc tan ca.

Tâm trạng của anh hình như là rất tốt, vừa về đến công ty thì đã cho người đến các bộ phận thông báo, tối nay liên hoan.

Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ đi tới bên cạnh, hỏi anh: “Chuyện gì mà vui vậy?”

Trần Minh Tân nở một nụ cười thần bí: “Gần đây đang bàn một chuyện làm ăn rất lớn, người đó ngày mai sẽ đến nước J, đến lúc đó em và Nam Sơn sẽ đến sân bay đón.”

Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc: “Là ai?”

Một đại nhân vật như thế nào mà Trần Minh Tân lại kêu cô đích thân đi đón chứ?

Phải biết, bình thường nếu như cô nhìn một người đàn ông nào đó nhiều hơn một chút, là Trần Minh Tân sẽ cau có không vui, xị mặt với cô rất lâu.

Không đợi Trần Minh Tân nói chuyện, Tô Ánh Nguyệt lại mở miệng nói: “Là đàn ông hay là phụ nữ?”

“Em đi là biết thôi.” Ý cười trên khuôn mặt của Trần Minh Tân không giảm, có thể nhìn ra được tâm trạng của anh đang không tệ.

Thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn còn muốn hỏi gì đó, anh giơ một ngón tay ra đặt lên giữa môi của cô: “Được rồi, em muốn hỏi gì anh cũng sẽ không nói đâu, đợi em gặp người đó là sẽ biết thôi, hay là, em không muốn đi?”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng phủ nhận: “Muốn mà…”

Trần Minh Tân hiếm lắm mới chủ động kêu cô đi làm chuyện gì đó, cô đương nhiên là sẽ không từ chối.

Trần Minh Tân nghe vậy, ý cười trên gương mặt càng sâu hơn, anh ôm lấy cô đi ra ngoài văn phòng.

Tô Ánh Nguyệt vừa đi, vừa nghiêng mặt qua nhìn anh, bên khoé miệng anh vẫn còn đang nở một ý cười như có như không, tỏ rõ là tâm trạng của anh rất tốt.

Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt cũng thở phào theo, trước đây có thể là bởi vì anh đang phiền não về mối làm ăn này cho nên mới bất thường.

Nhưng mà là mối làm ăn nào mà lại có thể khiến cho Trần Minh Tân vui vẻ như vậy chứ?

Trong ấn tượng, chưa hề nhìn thấy qua Trần Minh Tân có khi nào lại vui vẻ vì chuyện làm ăn như vậy.

Cho dù trong lòng cô có loé lên trăm ngàn suy nghĩ, sau khi đến khách sạn, đều phải vứt qua một bên trước.

Buổi liên hoan hôm nay dành cho các nhân viên quản lý từ nhiều bộ phận khác nhau.

Thời gian này đều phải tăng ca rất vất vả, Trần Minh Tân vì để khao bọn họ mà đã chọn khách sạn tốt nhất thành phố, hơn nữa thành phố này lại là thủ đô của nước J, cho nên khách sạn này cũng là tốt nhất cả nước.

Trần Minh Tân không thiếu tiền, đối với anh thì cái chi phí này cũng không sá là gì.

Nhưng mà mấy nhân viên quản lý của các bộ phận đó thì đều vui sướng vô cùng.

Tô Ánh Nguyệt bị lây nhiễm bởi họ, tâm trạng của cô cũng tốt lên.

Có người đến kính rượu với Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt còn nhớ dạ dày của Trần Minh Tân không thể uống rượu được, nên đã ngăn lại: “Dạ dày của anh ấy không tốt, không thể uống được, để anh ấy uống nước có được không?”

Tô Ánh Nguyệt là phu nhân tổng giám đốc, lại với thanh điệu ôn hoà nhã nhặn như vậy, người kính rượu đương nhiên cũng không dám nói nhiều.

Ai ngờ, Trần Minh Tân lại xua xua tay: “Không sao, chút rượu này vẫn uống được.”

Tô Ánh Nguyệt không tán đồng mà nhỏ tiếng kêu anh: “Trần Minh Tân.”

Trần Minh Tân đã đứng dậy, anh khom người sáp đến bên tai của Tô Ánh Nguyệt, thấp giọng nói: “Hôm nay vui, chỉ lần này thôi, bệnh dạ dày đã lâu không tái phát qua rồi, uống ít một chút là không sao đâu bà xã…”

Hai chữ cuối cùng, âm cuối của anh kéo có hơi dài.

Anh bình thường có vui hay không vui thì cũng đều kêu cả tên của cô, rất ít khi gọi ‘bà xã’, thanh âm của anh rất dễ nghe, đặc biệt là khi thấp giọng gọi cô là ‘bà xã’, có một ý vị câu dẫn người kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt làm gì còn cứng rắn được nữa, cô quay đầu sang một bên, bưng nước trái cây ở trước mặt lên cố giả vờ bình tĩnh mà uống một ngụm, quay đầu lại thì nhìn thấy anh vẫn đang chuyên chú nhìn cô, vẻ mặt cầu xin sự đồng ý của cô, khuôn mặt cô chợt nóng bừng, vội vàng nói: “Anh muốn uống thì uống đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.