Ông Xã Thần Bí

Chương 65



Đừng làm trò cười cho người khác….

Tô Ánh Nguyệt nghiên cứu tỉ mỉ câu nói này, giọng nói ấm áp: “Biết rồi, ông nội, hôm nay con nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại suy nghĩ một lúc.

Nghe giọng điệu của Tô Thành, có vẻ như là mời người khác.

Lẽ nào lại là Phan Viết Huy?

Nghĩ một chút, cô lại cảm thấy không có khả năng.

Bây giờ đã ký hợp đồng với tập đoàn LK, Tô Thành lại cho rằng cô và chủ tịch LK có một chân, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đem cô gửi đến nhà Phan Viết Huy.

Còn đến cuối cùng là cái gì, tối nay đi không phải là biết sao.

Luôn luôn phải đối mặt.

Năm đó, cô cái gì cũng không biết làm, còn bị hắt nước bẩn đầy người bây giờ còn chưa đi hết.

Cho dù cô không tham gia buổi tụ họp gia đình, điều gì nên đến cũng sẽ đến.

…….

Buổi tối.

Tô Ánh Nguyệt chọn đi chọn lại trong tủ quần áo, vẫn là chọn một chiếc váy liền màu đỏ mà bản thân thích nhất.

Chất liệu vải mềm và rất thoải mái, váy dài đến đầu gối với viền xếp.

Mặc lên người không chỉ tôn lên vóc dáng, lại còn thêm vài phần xinh đẹp, màu đỏ tươi, càng thêm rực rỡ.

Trang điểm đơn giản, Tô Ánh Nguyệt liền xuất phát.

Đi đến CLB Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt đi thẳng đến phòng bao.

Nhân viên giúp cô mở cửa phòng bao, nhìn thoáng vào trong, toàn bộ là người nhà họ Tô.

Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt khẽ rung lên, cúi đầu mỉm cười đi vào, trước tiên lên tiếng chào hỏi Tô Thành: “Ông nội.”

“Ừm, ngồi xuống đi.” Tô Thành nhìn qua cô một cái, liền quay đầu đi.

Ngược lại Tô Nguyên Minh đang ngồi cạnh ông nói: “Khoảng thời gian này chú đều ở chi nhánh của công ty, nghe nói Ánh Nguyệt đã quay lại công ty làm việc, vẫn thích ứng được chứ?”

“Rất tốt, làm phiền chú quan tâm rồi.” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, che đi cảm xúc trong ánh mắt, nhìn rất thông minh hiểu chuyện.

Tô Yến Nhi ở bên cạnh tiếp lời: “Cha, cha không biết rồi, Ánh Nguyệt vừa quay lại công ty đã đàm phán thành công một việc làm ăn lớn đó.”

“Thật sao, Ánh Nguyệt bây giờ trưởng thành rồi! Nếu như anh cả không….”

Tô Nguyên Minh nói đến đây đột nhiên dừng lại, dường như đột nhiên ý thức được bản thân đang nói nói những lời không nên nói, quay đầu nhìn Tô Thành.

Sau đó hướng về Tô Ánh Nguyệt áy náy cười, không tiếp tục nói.

Biểu cảm của mọi người dường như là không để tâm chuyện này, nhưng Tô Thành đã thay đổi sắc mặt ngay khi nghe thấy ông nói tiếng “anh cả”

Tô Ánh Nguyệt hơi nhếch miệng, bản tính giả vờ ngây thơ của Tô Yến Nhi, cõ lẽ cũng được truyền lại từ ba cô ta Tô Nguyên Minh.

Rõ ràng cố ý nhắc đến cha của Tô Ánh Nguyệt, muốn khiến cho Tô Thành cảm thấy chán ghét Tô Ánh Nguyệt, lại giả vờ là không cẩn thận nhắc đến.

Tô Thành chẳng qua là vì hợp tác với LK, mới duy trì sự hòa bình bên ngoài với Tô Ánh Nguyệt, không ngờ lại khiến cho Tô Nguyên Minh căng thẳng như thế.

“Ngày hôm nay, chú có nói cái gì không tốt bằng nói cái này.”

Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh, đứng dậy lấy bình trà đi đến bên cạnh Tô Thành, rót cho ông một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Ông nội đừng tức giận, có lẽ do chú gần đây quá mệt rồi, mới nói ra những điều này…..”

Giả vờ vô tội?

Cô không cần giả vờ, cô vốn là người vô tội nhất.

Tô Thành nghe thấy lời cô nói, lông mày hơi dãn ra.

Cảm thấy gần đây Tô Ánh Nguyệt thật sự rất “hiểu chuyện”, vậy nên cũng không tỏ vẻ gì với cô: “Làm khó con rồi, ngồi xuống đi.”

Lúc này, Lưu Bích vẫn không nói chuyện cười lạnh lên tiếng: “Thật sự làm khó Ánh Nguyệt rồi, chỉ là cái danh tiếng kia của con, ở trong công ty, vẫn quen chứ?”

Lưu Bích là người vợ thứ hai của Tô Thành, trẻ hơn ông ấy rất nhiều, dựa vào sự dung túng của Tô Thành, làm loạn trước mặt Tô Ánh Nguyệt cũng là chuyện bình thường.

Tay cầm ly trà của Tô Ánh Nguyệt siết chặt lại, sau đó lại buông lỏng ra.

Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã là sự bình tĩnh, không một gợn sóng: “Cảm ơn bà nội quan tâm, có sự chăm sóc của ông nội, con ở trong công ty rất tốt.”

Muốn chọc tức cô, cô cứ không cho Lưu Bích được như ý.

Đột nhiên, Tô Thành đặt mạnh ly trà trên tay xuống bàn, phát ra một tiếng “bịch”.

Lưu Bích vẫn muốn nói cái gì đó, bị âm thanh này làm cho giật mình, đem những lời định nói thu lại.

“Đều nói ít đi hai câu!” Tô Thành quay đầu nhìn Lưu Bích: “Bà là người lớn, nói chuyện cũng không có chừng mực!”

“Thành….”

Bình thường Lưu Bích làm việc gì khiến Tô Thành tức giận, nói hai câu nịnh lọt liền không có chuyện gì, không ngờ Tô Thành lại trước tiếp ngắt lời bà một cách hung dữ: “Im đi”.

“Ông…”

Lưu Bích từ trước đến nay không bao giờ nhìn nhận Tô Ánh Nguyệt, bây giờ trước mặt Tô Ánh Nguyệt lại bị Tô Thành trách mắng, không thể chấp nhận nổi.

Hung dữ lườm Tô Ánh Nguyệt, nhưng trước mặt Tô Thành, bà không dám mắng cô, chỉ có thể kìm nén tức giận nói: “Ông bảo tôi im miệng thì có tác dụng gì, ông bảo cô ta đừng làm những việc kia nữa!”

“Pang!”

Lần này, Tô Thành trực tiếp ném ly trà đang cầm trong tay xuống đất.

Tô Ánh Nguyệt cũng bị hành động bất ngờ này của ông làm cho giật mình.

Lúc này Lưu Bích cuối cùng mới cảm thấy sợ hãi, oán hận cúi đầu, cũng không dám nói nữa.

“Tôi bảo bà im miệng, bà không nghe thấy hả?”

Tô Thành xem ra hình như là rất tức giận, sau vài lời nặng nề mới dừng lại.

Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên.

Trước đây khi cô còn ở Tô gia, Lưu Bích không ít lần gây khó dễ cho cô, nhưng Tô Thành lại chưa từng giúp cô nói một lời.

Đây là lần thứ nhất.

Có lẽ chỉ là vì cô ký đã ký được hợp đồng với tập đoàn LK, còn phải phụ trách sau khi hợp tác, nên Tô Thành mới giúp cô như vậy?

Một lúc sau bữa cơm tiếp tục, Tô Ánh Nguyệt ăn không biết vị nhưng vẫn ăn một chút.

Sau khi ăn xong, cô tìm một cái có rời đi trước, Tô Thành cũng không giữ cô lại.

Chỉ là, sau khi cô đi đến ngoài cửa, chưa lập tức rời đi, mà cầm điện thoại đứng ở cửa nghe trộm những người bên trong nói chuyện.

Đại khái qua khoảng 1 phút, cô nghe thấy Tô Thành nói: “Bây giờ trong tay cô ta còn cầm hạng mục hợp tác với LK, các người tự giác một chút, không có việc gì đừng va chạm với cô ta.”

Lưu Bích lập tức phản bác lại: “Không có va chạm, là tự cô ta….”

Tô Thành lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tôi còn không biết đức hạnh của bà sao!”

“Tôi….”

Những lời sau lưng, cũng không cần phải nghe.

Tô Ánh Nguyệt cười một tiếng đầy giễu cợt, thu lại điện thoại quay người rời đi.

Cũng may cô không có bị sự tốt bụng của Tô Thành che mờ đôi mắt.

Người của Tô gia, mãi mãi đều như vậy, mãi mãi đều không được dễ dàng tin tưởng bọn họ.

Bọn họ sẽ vì lợi ích, đeo lên mình chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất, che đậy đi trái tim đầy sự độc ác và nhan hiểm.

Đi ra từ CLB Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không khí xung quanh đã trong lành hơn không ít.

Ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, cô mới đi về phía bên kia đường.

Đi được hai bước, cảm thấy có người đang nhìn cô.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trần Minh Tân ở phía trước, cách đó không xa.

Trên mặt thoáng qua một chút bất ngờ, không phải anh nói phải đi nước ngoài một tuần sao? Làm sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”

“Tô Ánh Nguyệt.”

Điếu thuốc Trần Minh Tân đang cầm trong tay rơi xuống, tiện tay vứt vào thùng rác sau xe, gọi tên cô.

Lúc nhỏ Tô Ánh Nguyệt không quá thích tên của mình, bởi vì cô luôn cảm thấy không hay, nhưng mỗi lần khi Trần Minh Tân gọi tên cô, cô liền cảm thấy tên mình đặc biệt hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.