CHƯƠNG 657: CÔ ẤY SỢ CÔ HIỂU LẦM
Dường như là Nam Sơn không dự liệu được chuyện mà Tô Ánh Nguyệt muốn nói với anh ta là kêu anh ta về nước J.
Trên mặt của anh ta có sự dao động ngắn ngủi, nhưng mà thoáng qua liền biến mất.
Lúc mà anh mở miệng nói chuyện, vẻ mặt đã nhiều hơn mấy phần kiên định: “Ông chủ kêu tôi ở lại thành phố Vân Châu.”
Trước khi rời khỏi nước J, Trần Minh Tân đã từng kêu anh ta không cần phải trở về, kêu anh ta ở thành phố Vân Châu để chăm sóc tốt cho Tô Ánh Nguyệt và Trần Mộc Tây, và cả sản nghiệp kia nữa.
Tô Ánh Nguyệt nhìn ra được sự do dự ở trong lòng của Nam Sơn.
Cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười.
“Nam Sơn, chẳng lẽ anh không tức giận à? Anh ấy chẳng thèm nói cái gì cả liền để cho anh đưa tôi về nước, tôi nghĩ chắc là anh ấy cũng không nói cái gì cho anh biết đâu nhỉ? Trong bước ngoặt quan trọng này mà ngay cả anh cũng…”
Tô Ánh Nguyệt chỉ nói đến một nửa, câu sau cũng không nói tiếp, để Nam Sơn tự mình suy nghĩ.
Nam Sơn nhíu mày.
Nói thật thì thật sự anh ta có chút tức giận.
Sao ông chủ có thể điều anh ta đi trong tình thế khẩn cấp như thế này?
Chẳng lẽ là ông chủ không tin tưởng vào năng lực của anh ta sao? Hay là không coi trọng anh ta giống như trước đây nữa?
“Thôi được rồi, tôi muốn đi ngủ trưa với Mộc Tây, anh trở về suy nghĩ kỹ lại đi, nghĩ thông suốt rồi thì nói với tôi ngày nào anh đi, tôi sẽ tiễn anh.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong liền chậm rãi ung dung đi lên lầu.
Trần Minh Tân có năng lực, nhưng mà cô vẫn không yên lòng.
Mặc dù là Nam Kha vẫn còn ở lại nước J, thế nhưng đến cùng thì cô ấy vẫn là một cô gái, có rất nhiều phương diện đều bị hạn chế. Nam Sơn là đàn ông, đàn ông giữa đàn ông hiển nhiên sẽ tốt hơn một chút, cũng thuận tiện hơn nhiều.
…
Kết quả giống như Tô Ánh Nguyệt dự đoán, Nam Sơn quyết định về nước J.
Có lẽ là Trần Minh Tân cũng không ngờ tới, anh đã lấy hộ chiếu của Tô Ánh Nguyệt, nhưng mà không lấy hộ chiếu của Nam Sơn, là một chuyện rất thiếu sót.
Sau khi Nam Sơn đã quyết định rồi liền nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, đến Ngọc Hoàng Cung ra mặt, lại xử lý một số chuyện, không quá hai ngày liền lên đường trở về nước J.
Tô Ánh Nguyệt cũng không có thứ gì muốn đưa cho Trần Minh Tân, cô tìm mấy bức tranh chồng chất mà bình thường Trần Mộc Tây đã vẽ, tìm lấy mấy bức đưa cho Nam Sơn để anh ta mang đến cho Trần Minh Tân, tiện thể mang theo một tấm ảnh chụp của cô với Trần Mộc Tây cho anh.
Phụ nữ ở nước J đều là những người có dáng vóc cao gầy lại gợi cảm, nếu như tâm tư của Trần Minh Tân sai lệch thì làm sao bây giờ?
Cô phải làm cho anh nhớ đến cô và Mộc Tây từng phút từng giây mới được.
Cho nên lúc mà cô đưa ảnh chụp cho Nam Sơn, cô nói: “Anh đưa ảnh chụp cho Trần Minh Tân, để anh ấy mang theo bên người, nếu như mà anh ấy dám ra ngoài dan díu thì anh ấy chết chắc!”
Nam Sơn nghe vậy, mí mắt bất an nhảy lên.
Mang theo ảnh chụp thì không có gì, nhưng mà những lời nói ở phía sau sao anh ta dám nói với Trần Minh Tân đây?
Mặc dù là trong lòng của anh ta cảm thấy lúc mình tới chắc chắn cũng không dám nói cái gì cả, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, cười nói: “Sinh nhật ba tuổi của Mộc Tây sắp đến rồi, đến lúc đó tôi muốn tổ chức một bữa tiệc long trọng, không có Trần Minh Tân và mọi người trở về thì không thể chủ trì được.”
Nam Sơn giật mình, nhất thời không nói gì.
Anh ta không phủ nhận trước chuyến đi đến nước J, anh ta rất cung kính với Tô Ánh Nguyệt, đó cũng là vì nguyên nhân Trần Minh Tân. Mà bây giờ anh ta cung kính đối với Tô Ánh Nguyệt, có một phần nguyên nhân, bởi vì anh ta thật sự cảm thấy Tô Ánh Nguyệt xứng với Trần Minh Tân.
“Bà chủ, tôi sẽ chuyển lời cho ông chủ.”
Nam Sơn trịnh trọng nói xong câu này giống như là tuyên thệ rồi xoay người bước lên xe.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chiếc xe ô tô đi xa rồi mới quay người đi vào trong phòng.
Hai ngày nay bận mấy chuyện không cần thiết, cô vẫn chưa đón Thịt Bò trở về.
Hôm nay đi đón Thịt Bò về cùng với Mộc Tây.
Con chó ngu ngốc kia, cô tuyệt không lo lắng Thịt Bò không biết cô, dù sao trước đó cô đã rời khỏi hai năm mới quay về, Thịt Bò cũng có thể nhận ra cô.
Cô đã sớm nói với Bùi Chính Thành muốn dẫn Thịt Bò trở về, cho nên sáng hôm nay Bùi Chính Thành cũng không đến công ty.
…
An Hạ đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Bùi Chính Thành vẫn còn mặc một bộ quần áo ở nhà, hơi nghi hoặc một chút: “Hôm nay anh không đi làm hả?”
“Anh là ông chủ, muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến.” Bùi Chính Thành tiện tay cầm một quả đào ở trên bàn trà, gặm một cái rồi quay đầu nhìn về phía An Hạ.
Phát hiện cô đã mặc quần áo công sở, anh nói: “Ông chủ cũng không đến công ty, thư ký như em ăn mặc đàng hoàng như vậy làm cái gì. Thay ra đi.”
Anh ta một tay cầm quả đào, miễn cưỡng dựa lưng ở trên ghế sofa, một cái tay khác quơ quơ giống như là đại gia.
An Hạ liếc mắt một cái, cô ấy cảm thấy hôm nay Bùi Chính Thành có điểm là lạ.
“Anh sao vậy, bị bệnh rồi hả?” Cô ấy nói xong liền đi về phía của anh ta, đưa tay muốn sờ trán của anh ta.
Mặc dù là cái tên này không đàng hoàng cho lắm, nhưng mà đối với công việc thì vẫn rất nghiêm túc.
Không ngờ tay của cô còn chưa đụng đến trán của anh ta liền bị anh ta ngăn lại, kéo dài giọng điệu: “Động tay động chân làm cái gì chứ, không biết lớn nhỏ.”
An Hạ nhìn bộ dạng cố tình đứng đắn của anh ta, rất là khinh thường mà hứ một tiếng, lấy tay về: “Anh không đến công ty thì em đi tìm Ánh Nguyệt đây, vừa vặn có thể dẫn Thịt Bò qua cho cậu ấy.”
Tô Ánh Nguyệt trở về, cô ấy đã muốn xin nghỉ rồi, nhưng mà mấy ngày nay Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn có việc bận rộn, cũng làm cho cô không cần phải xin nghỉ phép, chờ đến lúc cuối tuần rồi gặp nhau là được, nên cô cũng không xin phép nghỉ.
“Anh có cho em đi chưa? Cho dù là hôm nay không đến công ty đi làm cũng là ngày làm việc, anh có thể trừ lương của em đó.” Chính Thành vừa nghe cô muốn đi liền có chút sốt ruột.
Anh ta không nói cho An Hạ biết đợi lát nữa Tô Ánh Nguyệt đến đây đón Thịt Bò, là bởi vì anh ta có tư tâm.
“Bùi Chính Thành, em nói chứ anh có thôi đi không hả!” An Hạ đã hao hết kiên nhẫn, hôm nay người đàn ông này tại sao lại không nói đạo lý như vậy chứ?
Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng khách liền vang lên tiếng nói chuyện.
Giọng nói kia từ xa đến gần, hai người bọn họ đều nghe được là âm thanh của Tô Ánh Nguyệt.
“Ánh Nguyệt?” An Hạ hồ nghi nhìn về phía Bùi Chính Thành rồi liền đi ra cửa.
Cô ấy vừa đi được một nửa, lại nghĩ đến cái gì đó, hét lên một tiếng rồi xoay người chạy lên lầu.
Cô ấy vừa chạy vừa không quên nói với Bùi Chính Thành: “Đừng để Ánh Nguyệt biết em với anh ở cùng nhau.”
“Tớ đã biết rồi.” Giọng nói ung dung của Tô Ánh Nguyệt truyền đến từ đằng sau.
Thân thể của An Hạ cứng đờ, thu hồi cái chân vừa mới bước ra, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, gượng cười nói: “Ánh Nguyệt, sao cậu lại đến đây? Tớ… tớ là thư ký của Bùi Chính Thành, mà hôm nay đã muộn như vậy rồi mà anh ấy vẫn không đến công ty, tớ đến đây để thúc giục anh ấy đến công ty…”
Cô khô khốc nói xong rồi nháy nháy mắt với Bùi Chính Thành.
Nhưng mà Bùi Chính Thành cũng không thèm nhìn cô một cái nào, rất rõ ràng là không muốn tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của cô ấy.
Bùi Chính Thành đưa tay quăng quả đào còn chưa gặm xong vào trong thùng rác, cười đứng lên: “Vừa mới ở bên nhau cũng không bao lâu, cô ấy sợ là cô hiểu lầm gì đó, cho nên mới không nói cho cô biết!”
Vẻ mặt đó muốn bao nhiêu đứng đắn có bấy nhiêu đứng đắn.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu rất ngay thẳng: “Không có hiểu lầm.”
Chút chuyện này của An Hạ và Bùi Chính Thành, ai mà không biết hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ giống như là hai bạn nhỏ, mặc dù vẫn không chính thức ở cùng nhau, nhưng mà mọi người đều biết hai người này chắc chắn sẽ có thể phát triển tiếp.