CHƯƠNG 665: TRÔNG RẤT ĐÁNG TIN CẬY
Tô Ánh Nguyệt nói với Trần Minh Tân về bữa tiệc tối thứ sáu.
Trần Minh Tân trầm mặc một hồi rồi nói: “Sẽ rất mệt đấy.”
“Dù sao nhàn rỗi cũng không làm gì, cũng chỉ là một cái yến tiệc bình thường thôi mà, tham gia vui vẻ thôi.” Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt rất thoải mái.
Tuy nhiên, trong lòng cô biết, ngay cả là bữa tiệc bình thường, với thân phận của cô, đến lúc đó nhất định sẽ có không ít người lui tới, có mẻ đầu cũng phải đến gần làm quen bằng được.
Là chủ nhân, cô chỉ có thể ứng phó với từng người một.
Nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi.
“Thực ra em không cần phải làm như vậy.” Tâm trạng của Trần Minh Tân không cao, thậm chí có chút phiền muộn.
Sau khi suy nghĩ một chút Trần Minh Tân liền hiểu được mục đích cho bữa tiệc của Tô Ánh Nguyệt.
Cô muốn nhân danh bữa tiệc nói với mọi người rằng, lần này cô về nước sẽ ở lại Vân Châu.
Cô nói chuyện mình về thành phố Vân Châu một cách phô trương như vậy, cũng chỉ là để ngăn chặn người của Trần Úc Xuyên hoặc người của Grissy bất ngờ ra tay với cô.
Nếu mọi người biết cô đã về nước, tung tích của cô sẽ lộ ra cho mọi người biết, những người đó muốn làm gì với cô cũng sẽ cố kỵ ít nhiều.
Tô Ánh Nguyệt nghe giọng điệu của anh, liền biết anh lại bất mãn.
“Trong mắt anh, em chỉ giống như một đứa bé hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ hay hành động đúng không?” Bằng không, cô chỉ làm một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến một người đàn ông có tâm tư ám ảnh bất mãn sao?
Trần Minh Tân dừng lại một chút rồi nói: “Anh chỉ không muốn em bị ảnh hưởng.”
Tô Ánh Nguyệt có chút bất lực: “Em cũng không phải là Mộc Tây, đây là điều em nên làm, em là một người lớn, một người mẹ, một người vợ, em có thể xử lý mọi việc bằng khả năng của mình, em cũng có nhiều việc nên làm, anh có thể đừng coi em như một đứa trẻ được không?”
Sau vài giây, không đợi Trần Minh Tân trả lời, cô nói thêm: “Anh phải tin em, khi vắng anh, em có thể tự bảo vệ mình và chăm sóc thật tốt con trai của chúng ta.”
Thật lâu sau, cô mới nhận được câu trả lời của Trần Minh Tân: “Ừm.”
Cô không thể hiểu được tại sao Trần Minh Tân, một người có năng lực vượt trội như vậy, khi có chuyện gì liên quan đến cô lại chẳng khác nào đầu óc bị chập mạch.
“Ăn uống điều độ, đừng để quá mệt mỏi, chú ý đến cơ thể của anh đấy.” Như mọi cuộc gọi trước đây, Tô Ánh Nguyệt không sợ bị chê phiền mà khuyên nhủ.
Trần Minh Tân đột nhiên bật cười, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười sâu xa: “Đừng coi anh như một đứa trẻ được không? Ăn ngủ là chuyện nhỏ, không cần em phải lần nào cũng nhắc nhở.”
Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng, nếu anh có thể ăn ngủ đúng giờ, cô cũng không cần phải nhắc nhở anh.
Tuy nhiên, cô hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.
Vì trong tim mình có nhau nên những ngày xa cách, dù có là chuyện nhỏ nhặt cũng phải lo cho nhau.
“Hừ, em không nói với anh nữa.” Mặc dù Tô Ánh Nguyệt đã nói như vậy, nhưng cô vẫn không đành lòng cúp máy.
“Đến giờ tan học của Mộc Tây rồi, em đi đón con trước đi, cúp máy đây.” Có lẽ Trần Minh Tân biết cô đang nghĩ gì, vì vậy anh giục cô cúp máy.
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên đã đến giờ tan học, cho nên dù không chịu, cô cũng phải cúp máy.
…
Thứ sáu, tám giờ tối.
Tô Ánh Nguyệt mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ dài đến đầu gối, sau khi xuống xe, cô quay người ôm lấy Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây mặc một chiếc áo sơ mi và quần yếm nhỏ, cổ thắt một chiếc nơ.
Bộ quần áo này là được làm theo đơn đặt hàng, Tô Ánh Nguyệt đã đặc biệt chọn cho thằng bé.
Đặt Trần Mộc Tây xuống, cô ngồi xổm ở trước mặt thằng bé cẩn thận tô điểm lại, chợt phát hiện con trai của mình thật là ưa nhìn.
“Giờ chúng ta vào trong.” Tô Ánh Nguyệt lại ôm thằng bé: “Nơi chúng ta sắp đến sẽ có rất nhiều cô chú, có thể sẽ có cả trẻ em nữa, tuy nhiên Mộc Tây đừng sợ nhé, cứ như ở nhà, họ đều là khách, sẽ rất thích Mộc Tây.”
Lâu rồi cô không dắt đứa bé đi đâu, đi giày cao gót bế đứa nhỏ cũng hơi mệt.
Trần Mộc Tây vặn vẹo cánh tay hai lần, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Con xuống tự đi bộ.”
“Mẹ ôm con vào trong, mẹ muốn ôm con mà.” Tuy hơi mệt nhưng thực sự cô cũng rất thích.
Là một người mẹ, cô đã dành cho Mộc Tây quá ít tình cảm rồi.
Mộc Tây bây giờ đã hai tuổi rưỡi, cô còn có thể ôm thằng bé bao nhiêu năm nữa chứ?
Bước vào đại sảnh của Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua Hạ Nhất Trần.
“Bà Trần.” Bộ đồ trên người Hạ Nhất Trần được may rất tỉ mỉ, anh ta sải bước về phía Tô Ánh Nguyệt.
Khi ánh mắt anh chạm vào Trần Mộc Tây, vẻ mặt nghiêm túc của anh thoáng chốc giảm bớt: “Mộc Tây cũng đến.”
“Chú Hạ.” Trần Mộc Tây nghe thấy có người gọi mình, lập tức quay đầu nhìn Hạ Nhất Trần, mỉm cười.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Mộc Tây cũng biết Hạ Nhất Trần.
“Cậu Bùi đã đưa Mộc Tây đến Ngọc Hoàng Cung vài lần, Mộc Tây có trí nhớ tốt đấy.” Hạ Nhất Trần nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tô Ánh Nguyệt, chủ động giải thích.
Hạ Nhất Trần nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình: “Bà Trần, pà đưa Mộc Tây đi trước đi, đây không phải chỗ nói chuyện, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Anh trông rất nghiêm túc, rất đáng tin cậy.
“Vất vả rồi.” Tô Ánh Nguyệt không nói gì thêm, ôm Trần Mộc Tây tiến vào thang máy.
Cô đi thang máy dành riêng, chỉ có cô và Trần Mộc Tây, cùng vài vệ sĩ.
Phòng tiệc đã đông nghẹt người.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại ở cửa vài giây, bị sốc bởi sự rầm rộ bên trong.
Cô đã nghĩ sẽ có rất nhiều người đến, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
“Bà Trần đến rồi!”
Không biết ai là người đầu tiên kêu lên như vậy, những người bên trong cũng nhìn về phía cửa.
Tô Ánh Nguyệt là người đã từng nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng, nên không hề sợ hãi.
Nhưng cô lo Trần Mộc Tây sợ đông người nên ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé: “Mẹ ôm con vào.”
Bỗng nhiên Trần Mộc Tây lắc đầu: “Mộc Tây tự đi!”
Sau đó, thằng bé nắm tay Tô Ánh Nguyệt, nói: “Cha nói, đàn ông thì không thể để phụ nữ ôm mình, nếu không sẽ không thể trưởng thành.”
Khi thằng bé nói, lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt đen láy bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng lọt vào mắt Tô Ánh Nguyệt lại chỉ thấy buồn cười.
Tuy nhiên, khi nghe điều này cô cảm thấy hơi cứng họng.
Trần Minh Tân toàn là nói nhảm với bọn trẻ.
Thấy Trần Mộc Tây không sợ hãi đám đông, Tô Ánh Nguyệt cũng không nhất định phải ôm thằng bé.
Khi cô dẫn Trần Mộc Tây vào, khách bên trong đã tự giác tản ra hai bên, nhường đường cho cô.
Cô bước thẳng lên sân khấu, cầm lấy micro với phong thái chỉn chu và biểu cảm tự nhiên: “Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đến tham dự bữa tiệc kỷ niệm của Ngọc Hoàng Cung, thay mặt cho Ngọc Hoàng Cung và chồng tôi, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người…”
Tổ chức một bữa tiệc cũng đòi hỏi tên tuổi, vừa hay sắp tới sẽ là ngày kỷ niệm của Ngọc Hoàng Cung, vì vậy cứ coi như là tổ chức trước đi.