CHƯƠNG 686: KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC VỚI NAM SƠN
Thế nhưng quần áo quá dày nên bé mặc một cách khó nhọc vô cùng, đã vậy còn lộn ngược một ống tay áo vào bên trong.
Cậu bé lôi lôi kéo kéo hồi lâu mà vẫn chẳng tài nào kéo ra được, sốt ruột tới mức cặp lông mày nhíu chặt lại, thế nhưng cậu vẫn không hề nổi cáu.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất thú vị, vào lúc này mà cô lại muốn lôi điện thoại ra quay lại rồi đăng lên facebook thì có kì cục lắm không nhỉ?
Nghĩ là làm, cô cầm điện thoại lên, vừa bước lại gần vừa lên tiếng hỏi Trần Mộc Tây: “Mộc Tây đang tự mặc đồ sao?”
Nãy giờ Trần Mộc Tây đang nỗ lực “chiến đấu” với đống quần áo nên cậu không hề nhận thấy Tô Ánh Nguyệt đang tiến lại gần.
Lúc này nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đi vào, vẻ kiên cường lúc nãy bỗng biến đi đâu mất, cậu bĩu môi rồi buông thõng hai tay, vẻ mặt tội nghiệp nói: “Mẹ ơi, giúp con với…”
Tô Ánh Nguyệt không nén được nụ cười: “Giờ mẹ kéo tay áo ra cho con rồi con tự mặc tiếp nhé.”
Dứt lời cô liền kéo cái ống tay áo đang lộn ngược vào trong áo Trần Mộc Tây ra.
Lúc này thì dễ mặc hơn nhiều, thế nhưng chân tay cậu bé lóng ngóng, mất rất nhiều sức lực mới mặc vào được.
Tô Ánh Nguyệt trông thấy cậu đã mặc đồ xong xuôi thì cô cũng đăng video vừa quay lên trang cá nhân, sau đó đi lại mặc áo khoác cho Trần Mộc Tây.
Cô cầm chiếc áo khoác màu đỏ, Trần Mộc Tây đẩy đẩy ra vẻ chê bai, sau đó cậu trèo xuống giường rồi chạy tới tủ quần áo tìm một cái áo khác.
Đó là chiếc áo mà cậu mặc trong bức hình in trên tấm thiệp kia.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngớ ra một thoáng rồi bỗng phì cười.
Ăn sáng xong, cô cũng như mọi ngày đưa Trần Mộc Tây đi mẫu giáo, chỉ là lúc này có vài người bảo vệ kèm theo.
Sau khi quay trở ra cô lại chẳng có ý định rời đi.
Cô dừng xe bên lề đường đối diện cổng trường rồi ở yên đó.
Biết đâu Trần Minh Tân sẽ lại tới thì sao?
Cô ngồi trong xe lôi điện thoại ra lướt news feed facebook.
Video cô quay cảnh Trần Mộc Tây mặc quần áo lúc nãy được các bạn bè trên facebook nhấn like liên tục, bên dưới là rất nhiều bình luận dài.
“Bé Mộc Tây sắp khóc rồi kìa, vậy mà cậu cũng không thèm giúp một tay, bộ cậu là mẹ kế hả?”
“Mẹ kế chắc luôn!”
“Còn bé thế mà đã tự mặc đồ rồi, ôi dễ thương xỉu…”
“…”
Tô Ánh Nguyệt trả lời từng bình luận: “Thích thì tự sinh một đứa đi!”
Cô trả lời xong, bạn bè cô đồng loạt trả lời lại: “Ha ha.”
Mấy người này chắc chắn là đang ghen tị cô còn trẻ như vậy mà đã có cậu con trai dễ thương hết sức rồi!
Cô cất điện thoại vào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ngồi canh một giờ liền, rốt cuộc lại chẳng thấy ai hết.
Mười giờ cô còn có một cuộc họp ở công ty, bây giờ cô phải tới đó ngay mới kịp.
Cô lại dặn dò bảo vệ phải đảm bảo an toàn của Trần Mộc Tây, sau đó mới lái xe đi đến công ty.
Vừa đến công ty thì Nam Kha đã bước tới bên cạnh giỡn với cô: “Đột nhiên muốn sinh một cậu con trai ghê, hoặc một cô con gái cũng được, để còn dập tắt cái vẻ huênh hoang này của cậu.”
“Tớ đang trông ngày ấy đây, cậu bây giờ đang là một nhành hoa thơm ngát của công ty đó nha. Từ lúc tới đây chắc ngày nào cậu cũng nhận hoa đến mức mỏi tay luôn phải không? Chưa để ý anh nào hết à?”
Những lời này Tô Ánh Nguyệt thật sự nghiêm túc muốn hỏi Nam Kha.
Cô cảm thấy Mạc Tây Du không phải một người đàn ông xứng đáng để gửi gắm cả đời.
Anh ta cũng có chút cảm tình với Nam Kha đó, thế nhưng lại cứng nhắc vô cùng, một mực muốn gia nhập MSF, không biết khi nào mới trở về được, thậm chí cả việc có thể bình an quay về hay không cũng khó nói.
Nam Kha là một cô gái xinh đẹp, năng lực làm việc cũng rất tốt, ở tổng công ty của LK vốn đã được yêu mến, ở công ty con cũng được chào đón như vậy.
Hơn nữa những người đàn ông thích cô ai cũng rất tốt, rất giỏi giang, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Nam Kha có thể thử bước đi trên một hành trình mới.
“Tạm thời tớ không có ý muốn yêu đương, kết hôn trước ba mươi tuổi thì làm sao coi như người phụ nữ thành công được, đúng không?” Nam Kha nghiêng đầu cười cười rồi toan bước vội đi.
“Kết hôn sớm hay muộn đâu liên quan tới việc có thành công hay không, câu này của cậu mà đăng lên mạng thì đảm bảo sẽ bị thiên hạ vào chửi cho coi.” Tô Ánh Nguyệt bước đi theo sau cô, giọng có vẻ biếng nhác.
Cô biết Nam Kha muốn chờ Mạc Tây Du.
Sao những người xung quanh Trần Minh Tân ai nấy cũng đều cứng đầu vậy chứ?
Thôi bỏ đi, mỗi người có duyên phận riêng.
Đang họp giữa chừng thì Nam Kha đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc quay lại, vẻ mặt cô ấy là lạ, có vẻ hơi bồn chồn nôn nóng.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhận ra sự bất thường ấy, thế là cô tóm gọn phần sau, cố kết thúc cuộc họp sớm.
Đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn lại cô và Nam Kha thì cô mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nam Kha lộ rõ vẻ lo âu: “Bên trụ sở chính gọi điện tới, họ nói đã mấy ngày rồi anh tớ không tới công ty.”
Tô Ánh Nguyệt suy tư một chốc rồi nói: “Hôm qua là chủ nhật mà.”
“Họ nói là bên trụ sở chính nguyên tháng này đều phải tăng ca, ngày nào cũng vậy hết, khoảng thời gian này công ty đang nhiều việc như vậy, anh tớ không thể nào không đi làm được…”
Nam Kha nói tới đây thì chợt dừng lại, dù lòng không hề muốn tin nhưng cô vẫn nói ra suy đoán của mình: “Tớ nghi là anh tớ đã gặp chuyện gì rồi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì mặt mày chợt tối sầm lại.
Cô nhớ tới chuyện đêm qua.
Bởi vì lúc đó đã là tối muộn nên cô không nói với Nam Kha, từ sáng đến giờ cô cũng chưa có cơ hội nói.
Cô cắn môi, nói cho Nam Kha biết chuyện đêm qua, sau đó cũng nói ra suy đoán của mình: “Tớ nghi là người do ông ngoại kêu tới, nếu không phải thì chắc chắn bọn họ cũng có ý xấu.”
Nam Kha ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bây giờ cô đang ở thành phố Vân Châu, trong một khoảng thời gian ngắn không thể quay về kịp, không có tin tức của sếp, cô tạm thời không thể rời khỏi đây, biết phải làm gì mới được đây?
Tô Ánh Nguyệt nhớ ra là chưa nói tin Trần Minh Tân vẫn còn sống cho Nam Kha biết.
“Nhưng tớ có tin tốt này muốn nói cho cậu.”
“Chuyện gì?”
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh nhìn vào mắt cô rồi nói bằng một giọng điệu chắc chắn: “Trần Minh Tân còn sống, hơn nữa lúc này anh ấy cũng đang ở Vân Châu.”
“Thật sao?” Nam Kha có chút hoài nghi.
Tô Ánh Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột: “Tất nhiên là thật rồi, tớ vô cùng chắc chắn.”
“Đây đúng thật là một tin vui.” Việc sếp còn sống quả thật là một tin vô cùng tốt.
“Bây giờ chúng ta phải mau chóng liên lạc với người bên nước J, kêu bọn họ điều tra cụ thể mọi chuyện đã, lúc này đừng quá nôn nóng.” Tô Ánh Nguyệt an ủi Nam Kha rồi gọi điện thoại.
Khi cô nói chuyện này cho Hạ Nhất Trần thì anh ta cũng nhanh chóng chạy tới công ty.
Hạ Nhất Trần cũng có vẻ lo lắng, anh ta nói: “Hôm kia tôi có việc tìm anh ấy, nhưng cũng không thể liên lạc được, tôi tưởng anh ấy đang bận nên không có thời gian gặp tôi, nên cũng không quá để ý.”
“Anh nghĩ chuyện này do ai làm?”
“Tôi thấy ai cũng có khả năng hết.”
Câu này của Hạ Nhất Trần có vẻ ba phải, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại như thể đã ngộ ra điều gì, cô ngẩng đầu hỏi lại: “Trần Minh Tân có nói gì khác với anh không?”
“Nói đúng ra thì anh ấy cũng không nói gì với tôi, nhưng trong lúc trò chuyện tôi lại cảm thấy có gì đó bất thường, với cả…”
Tô Ánh Nguyệt bực mình nói: “Có chuyện gì thì nói cho xong đi, cứ bỏ dở giữa chừng làm chi.”
Đến lúc này mà còn úp úp mở mở.
Hạ Nhất Trần cũng không để tâm, anh mau chóng nói tiếp: “Tài sản của anh Trần đã chuyển về nước hết rồi, gần đây Nam Sơn cũng ở bên đấy xử lí chuyện này, vài ngày nữa xong việc sẽ trở về thôi.”
“Anh nói gì?” Trong một chốc Tô Ánh Nguyệt như ngớ cả người ra.
Những chuyện này cô chẳng hề hay biết gì.