Ông Xã Thần Bí

Chương 688



CHƯƠNG 688: TAY KHÔNG ĐAU SAO?

Huỳnh Tiến Dương biết trước đây Tô Ánh Nguyệt thích điều gì nhất ở mình nên đã tận lực triển lộ khía cạnh mà cô thích nhất.

“Thưa mợ chủ, rượu của mợ đây.”

Người pha rượu đặt ly rượu xuống trước mặt Tô Ánh Nguyệt rồi nghiêng đầu liếc nhìn Huỳnh Tiến Dương với ánh mắt phản đối.

Huỳnh Tiến Dương hừ lạnh một tiếng: “Nhìn cái gì vậy? Cậu nhìn vậy là ý gì?”

Bartender không để ý tới anh ta nữa, Huỳnh Tiến Dương là cậu ấm con nhà giàu, lúc trước khi Huỳnh thị chưa phá sản, anh ta có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió nên dù đôi lúc cũng có chút nhỏ mọn nhưng nhìn chung thì vẫn còn chút khí chất.

Còn bây giờ sau khi Huỳnh thị bị phá sản, cuộc sống của anh ta ngày một sa sút.

Quen với cuộc sống xa hoa rồi nên anh ta mặc nhiên phung phí số tiền ít ỏi còn lại để rồi sau đó mới nhận ra rằng ngay cả những thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập của các thương hiệu quen thuộc mà anh ta từng khoác lên mình trước đây cũng mua không nổi.

Cuộc sống như thế khiến anh ta không cách nào chấp nhận được.

“Nhân viên của tôi cũng cần anh phải dạy bảo sao?” Tô Ánh Nguyệt cầm chén rượu lên rồi bất chợt đập xuống quầy bar khiến cho rượu bên trong văng tung tóe.

Huỳnh Tiến Dương vốn dĩ định mượn cơ hội này để khơi gợi lại chút tình cảm xưa cũ của Tô Ánh Nguyệt dành cho mình nhưng không ngờ anh ta lại bị Tô Ánh Nguyệt làm cho mất mặt.

Anh ta siết chặt nắm đấm, cố kềm nén cơn tức giận trong lòng và nở nụ cười, dịu dàng nói: “Ánh Nguyệt, anh chỉ là…”

Tô Ánh Nguyệt xua tay, nhíu chặt mày: “Đừng cười, khó coi lắm, anh mà cười nữa tôi sẽ buồn nôn mất.”

Tối nay cô chưa ăn gì mà lại còn uống rượu nên quả thật hơi buồn nôn một chút.

Huỳnh Tiến Dương không còn duy trì vẻ mặt như cũ được nữa, anh ta đanh mặt lại, hắng giọng đang muốn nói gì đó thì chợt nghe Tô Ánh Nguyệt tiếp tục lên tiếng: “Tôi nhớ là anh đã bị ghi tên vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung rồi mà, anh vào bằng cách nào vậy?”

Cô đã hơi ngà ngà say nên tốc độ nói chuyện chậm rãi, giọng nói nghe hơi uể oải, chẳng có chút khí thế nào cả.

Những điều đó khiến cho Huỳnh Tiến Dương ngay lập tức quên hết mọi ý định, đứng phắt dậy, hung tợn nói: “Cô có ý gì?”

Tô Ánh Nguyệt ngay cả liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng chẳng thèm, thay vào đó cô ngoảnh mặt chậm rãi uống rượu.

Thấy Tô Ánh Nguyệt phớt lờ mình như vậy, anh ta liền biến sắc, giơ tay muốn kéo cô lại nhưng mới vừa thu tay được nửa đường thì bỗng dưng bị chặn lại bởi một bàn tay khác.

Bùi Dục Ngôn đã ở trong góc nhìn một lúc lâu, vốn là không có ý định xen vào việc của người khác bởi dù sao cô Tô Ánh Nguyệt này cũng là một người không biết suy xét thế nhưng, cuối cùng anh vẫn không nhịn được.

Huỳnh Tiến Dương không hề biến sắc nhưng lại mạnh một cách bất ngờ khiến cho anh ta không cách nào phản kháng lại được nên đành quát lớn: “Anh là ai? Cần anh nhiều chuyện sao?”

“Có là ai đi nữa thì cũng không phải là người mà anh có thể tùy tiện chọc vào đâu.” Bùi Dục Ngôn hừ lạnh một tiếng, chỉ dùng sức một chút cũng gạt được Huỳnh Tiến Dương ra.

Khi anh quay lại nhìn Tô Ánh Nguyệt và nghĩ là mình có thể nhận được lời cảm ơn từ cô thì không ngờ câu mà cô thốt lên lại là: “Mau tránh ra, tôi muốn nôn….”

“…” Anh đã rút ra kinh nghiệm là không nên quản chuyện của người phụ nữ này.

Lúc nào cũng vậy, cô không chỉ không biết suy xét mà còn phá hỏng cả bầu không khí.

Tô Ánh Nguyệt bụm miệng, lảo đảo tiến về phía nhà về sinh.

Bùi Dục Ngôn nhìn bóng lưng của cô và định đuổi theo nhưng nhớ lại phản ứng vừa rồi của cô, trong lòng bỗng nổi giận, giơ chân đạp Huỳnh Tiến Dương một cú để xả giận.

Huỳnh Tiến Dương không hề biết thân phận của Bùi Dục Ngôn nhưng thấy hôm nay mình đã bị mất mặt quá nhiều lần rồi, không thể tiếp tục như vậy được nữa nên chồm dậy xông vào Bùi Dục Ngôn.

Bùi Dục Ngôn phản ứng mau lẹ, hơi nghiêng một chút đã tránh được.

Đúng lúc này, bảo vệ nghe thấy động tĩnh nên tiến lại.

Bùi Dục Ngôn mở miệng trước: “Chỗ của các người chó mèo gì cũng vào được sao, bảo bà chủ của các người để ý một chút nếu không sẽ tự hạ thấp giá trị của nơi này đấy.”

Trong số đó có người biết mặt anh và cũng biết chút xíu về thân phận của anh nên nghe vậy thì liên tục gật đầu: “Anh Bùi nói đúng.”

Bùi Dục Ngôn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút vì tốt xấu gì cũng có người biết nhìn sắc mặt mà hành sự.

Nhưng sự uất ức trong lòng thì vẫn còn, anh phải tìm ai đó đánh một trận mới có thể hả giận vì vậy anh liền đi tìm Chính Thành.

Tô Ánh Nguyệt ghé vào bồn rửa tay nôn một lúc lâu những cũng chẳng nôn ra được gì nên lại càng thấy khó chịu hơn.

Đã lâu không uống rượu, giờ mới uống chút xíu đã chịu không nổi rồi.

Cô rửa mặt, nheo mắt nhìn trái nhìn phải trong gương.

Cũng may là lúc đi ra ngoài không có trang điểu nếu không lớp trang điểm sẽ bị nhòe cho mà xem.

Lúc này cô đã tỉnh táo hơn một chút và nhớ ra người mình vừa gặp là Huỳnh Tiến Dương.

Bùi Dục Ngôn còn giúp cô một tay nhưng tại sao anh ta lại có mặt ở đây chứ?

Thôi kệ, nói gì đi nữa thì anh ta cũng đã giúp cô, về tình về lý, cô đều phải cảm ơn một tiếng.

Cô vỗ vỗ mặt mình, men say đã bớt được phân nửa, bước chân cũng không còn loạng choạng nữa nhưng đầu thì vẫn còn choáng váng.

Cô bước dọc theo hành lang quay lại chỗ cũ, lúc đi ngang qua một gian phòng bao thì bỗng dưng có một cánh tay từ bên trong thò ra kéo cô vào phòng.

“A… ưm!”

Tiếng hét của cô vừa mới bật ra nửa chừng đã bị người ta bịt miệng lại.

Tiếp theo đó bên tai cô liền có một giọng nói êm dịu vang lên: “Là anh.”

Chỉ hai chữ giản đơn nhưng lại ngay lập tức làm cho Tô Ánh Nguyệt thôi không vùng vẫy nữa.

Cô sững sờ vài giây, sau đó liền bật khóc.

“Chẳng phải em vẫn luôn tìm anh sao? Gặp được anh không vui hay sao mà lại khóc thế này?” Trần Minh Tân ôm chầm lấy cô, khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô và có thể nhận ra được sự vui vẻ trong giọng nói của anh.

Nhưng người đang được anh ôm thì chẳng khác nào bị những lời nói ấy đâm vào lòng, cô bất chợt đẩy anh ra và lập tức chuẩn xác giáng cho anh một bạt tai.

Trong phòng không mở đèn, rất tối, trong một giây, Tô Ánh Nguyệt đã cảm thán sao mình có thể đánh chuẩn xác như vậy chứ.

Bởi vì tức giận, nên hơi thở của cô có chút bất ổn: “Anh đắc ý vì em đã tìm anh nhỉ? Thấy em đau lòng, khổ sở anh cảm thấy mình rất có giá đúng không?”

Trong phòng tối đen như mực, mãi vẫn không nghe thấy Trần Minh Tân nói gì, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hoảng hốt: “Trần Minh Tân, anh nói gì đi!”

Quả nhiên là Trần Minh Tân đã lên tiếng nhưng anh lại hỏi: “Tay không đau à?”

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, lập tức hừ lạnh: “Chút đau đớn ấy có là gì chứ, có cần em cũng đi máy bay để anh có thể trải nghiệm cái cảm giác máy bay rơi, em sống chết không rõ khiến anh mất cả tháng trời chờ đợi, mất cả tháng trời tìm kiếm không?”

Trần Minh Tân trầm giọng: “Chớ nói nhảm!”

Tô Ánh Nguyệt muốn hỏi vì sao anh không chịu ra mặt gặp cô sớm hơn.

Thế nhưng, lời đến miệng, lại trở thành: “Bật đèn.”

Cô ít khi đến phòng bao của quán bar này nên không biết công tắc điện nằm ở đâu.

Đã hơn một tháng nay cô không gặp được Trần Minh Tân nên cô muốn ngắm anh kỹ một chút.

Vừa nghe “cạch” một tiếng thì trước mắt cô liền sáng trưng.

Có điều ánh đèn của phòng bao cũng chẳng sáng mấy, vẫn còn hơi mờ mờ tỏ tỏ, thế nhưng bấy nhiêu cũng đủ để cô có thể nhìn rõ mặt Trần Minh Tân.

Anh đã gầy đi nhiều, trên người khoác một bộ đồ vest ôm sát người, ánh mắt thăm thẳm bấy lâu vẫn vậy, khi anh chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt ấy, tưởng chừng như nó có thể khiến cô đắm chìm vào đó.

Trần Minh Tân cười với cô, gương mặt đẹp trai của anh bừng sáng, rạng rỡ hẳn lên, anh đưa tay xoa một bên mặt bị Tô Ánh Nguyệt đánh và cất giọng nịnh nọt: “Anh cứ nghĩ em mà gặp được anh thì sẽ vừa ôm vừa hôn anh chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.