Ông Xã Thần Bí

Chương 737



CHƯƠNG 737: ĐỔI SANG PHẦN THƯỞNG KHÁC

Tô Ánh Nguyệt tiện tay nhấc gối lên rồi ném lên người Trần Minh Tân.

Dè dặt cái đầu anh.

Cô cũng chỉ thuận miệng nói ra chuyện cầu hôn mà thôi.

Cầu hôn là một nghi thức quan trọng trước khi tiến tới hôn nhân của hai người yêu nhau, thể hiện sự chân thành của người đàn ông.

Cô và Trần Minh Tân đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện như thế, tình yêu giữa hai người họ đã sớm nảy nầm ăn sâu vào gốc rễ, vững chắc như cây cổ thụ chống trời.

Hai người họ yêu thương lẫn nhau, cũng tin tưởng lẫn nhau.

Vậy nên cô thực sự không quá xem trọng chuyện cầu hôn.

Cô đã dạo một vòng quanh địa ngục rồi trở về, giờ với cô được ở bên nhau còn quan trọng hơn tất thảy.

Trần Minh Tân vẫn cứ cười rộ lên, vươn tay ôm lấy cô, cười đến mức đứng không vững nữa.

Tô Ánh Nguyệt lườm anh một cái, có gì buồn cười lắm hay sao.

Trần Minh Tân để gối sang một bên, một lần nữa bước lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy hay tay cô, nói với cô một cách đầy chân thành: “Vậy thì lát nữa chúng ta đến Cục dân chính tái hôn nhé?”

“Tái hôn gì? Gấp gáp gì chứ, người em còn đang khó chịu đây”

Tô Ánh Nguyệt đỏng đảnh hất tay ra, người này nghĩ hay thật, ban nãy cô nói đồng ý cưới anh, anh còn cười cô cơ mà.

Giờ lại đòi tái hôn.

Trước kia đùng một cái là ly hôn, giờ muốn tái hôn đâu có dễ thế.

Trần Minh Tân nghe cô nói trong người khó chiu, sắc mặt liền thay đổi: “Khó chịu chỗ nào?”

Thấy bộ dạng căng thẳng của anh, Tô Ánh Nguyệt sao dám làm giá nữa.

“Được rồi được rồi, lát nữa đến cục dân chính tái hôn!”

Lúc này Trần Minh Tân mới bừng tỉnh, hóa ra Tô Ánh Nguyệt chỉ là đang bực bội vì nãy anh cười cô.

Anh bèn giải thích: “Anh không cười em, anh vui thôi, rất vui, từ trước đến giờ chưa bao giờ vui như vậy”

Những lời nói đơn giản mộc mạc như vậy nhưng khi Tô Ánh Nguyệt nghe được lại đỏ bừng hai tai.

Cô luôn cảm thấy là, kể từ khi cô chủ động nói đồng ý lấy anh, dường như cô cũng sinh ra cảm giác vội vã muốn mau chóng gả cho anh vậy.

….

Có một chuyện, Tô Ánh Nguyệt nói rất đúng.

Trần Minh Tân quả thật rất vội vã tái hôn với Tô Ánh Nguyệt.

Mặc dù từ tận đáy lòng, anh biết chắc ngoài anh ra Tô Ánh Nguyệt sẽ không lấy bất kì ai khác, nhưng mà, anh luôn lo lắng sẽ có người mong ngóng dòm ngó cô, sẽ cướp cô khỏi anh.

Ngày hôm đấy, hai người đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn mới.

Sau khi cầm cuốn sổ đỏ đi ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt nhớ đến chuyện gì đó, dứt khoát hất tay Trần Minh Tân ra, cô còn chưa tính sổ với anh đâu!

“Trần Minh Tân, em cảnh cáo anh, nếu như em lại “bị ly hôn” một lần nữa, anh có muốn tái hôn cũng không…”

Sắc mặt Trần Minh Tân trở nên cứng ngắc, giọng nói cũng bất giác mang theo chút gì đó khẩn trương không dễ nhận ra: “Sẽ không có lần sau nữa đâu, cả đời này cũng sẽ không”

“Câu này là anh nói đấy nhé!” Tô Ánh Nguyệt vẫn để canh cánh chuyện ly hôn trước đây của hai người.

Trần Minh Tân như đang lập lời thề: “Những gì anh hứa với em, anh chắc chắn sẽ làm được”

Đúng vậy, những chuyện mà anh từng hứa với Tô Ánh Nguyệt, anh chưa bao giờ nuốt lời.

“Còn nữa, sau nay dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng không được giấu giếm hay gạt em! Anh thề đi, thề luôn bây giờ!” Tô Ánh Nguyệt bị những chuyện mà anh giấu giếm hành hạ đến thảm thương.

Trần Minh Tân hiểu rõ những suy tư trong lòng cô, cũng hết sức kiểm điểm lại bản thân.

Có thể nói, khoảng thời gian hơn nửa năm Tô Ánh Nguyệt hôn mê không tỉnh lại, anh đã kiểm điểm tự trách hết lượt từ đầu đến chân.

“Anh thề, nếu như sau này anh giấu giếm em dù chỉ một chút, anh sẽ không sống yên ổn…”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng ngắt lời anh: “Nói chuyện chết chóc vớ vẩn gì đấy! Anh chỉ cần thề sẽ không giấu em chuyện gì là được rồi”

Trần Minh Tân không hề do dự: “Chuyện gì anh cũng đều đồng ý với em”

Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Nếu như anh đã nghe lời như vậy, thì em sẽ suy xét đến việc tăng lương cho anh”

Dù sao thì tất cả tài sản của anh đều nằm trong tay cô.

Cho dù hai người có tái hôn, nếu như không cần thiết phân chia rạch ròi, thì tất cả những tài sản trước đây Trần Minh Tân giao cho cô vẫn sẽ là của cô.

Trần Minh Tân bỗng nở nụ cười sâu xa: “Dựa vào mối quan hệ của hai ta, em có thể đổi tăng lương sang phần thưởng khác được không?”

Tô Ánh Nguyệt ngay lập tức hiểu được anh có ý gì.

“Anh nói linh tinh gì đấy! Chỗ công cộng bao nhiêu người!”

“Anh nói gì đâu? Chẳng lẽ công nhân viên không được thảo luận với sếp về phần thưởng sao?”

Tô Ánh Nguyệt không thèm để ý đến câu hỏi của anh mà trực tiếp quay trở lại xe.

Trần Minh Tân cũng theo cô lên xe, tiếp tục nói: “Thật mà, tăng lương hay không không quan trọng, xét theo mối quan hệ của chúng ta, em cứ tiện tay cho anh chút phần thưởng là được rồi”

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự thôi miên chính mình: Mình không nghe thấy gì hết, mình không biết gì hết.

Về chuyện phần thưởng kia, Trần Minh Tân cũng không vội đề xuất.

Một thời gian sau, anh mải mê chuyện bồi bổ sức khỏe cho Tô Ánh Nguyệt, mỗi ngày đều nghiên cứu đủ loại thực phẩm dinh dưỡng.

Tô Ánh Nguyệt thì giương mắt nhìn cơ thể mình từ gầy guộc rồi dần dần bước chân vào thế giới của những người phì nhiêu màu mỡ.

Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, cô một mực kêu gào với Trần Minh Tân ra ngoài đi đi dạo.

Ban đầu Trần Minh Tân đưa cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, sau đó mới đồng ý cùng cô ra ngoài đi dạo.

Tuy nhiên, sang đến ngày thứ hai, Trần Minh Tân phát hiện, chuyện ra ngoài đi dạo không chỉ có hai người họ mà còn xuất hiện thêm tình địch kiếp trước nữa.

“Mẹ, bộ này đẹp hay là bộ này đẹp?”

Sao trước giờ anh không phát hiện, tên nhóc Trần Mộc Tây này lại diêm dúa như vậy?

“Mộc Tây mặc gì cũng đẹp trai hết!”

Lúc không có Trần Mộc Tây ở đây, Tô Ánh Nguyệt chỉ toàn khen anh đẹp trai.

Trần Mộc Tây ngượng ngùng mỉm cười, hào hứng nói: “Vâng, thế thì con sẽ mặc bộ này, cùng màu với quần áo của mẹ”

“Được” Tô Ánh Nguyệt xoa đầu cậu bé, giúp cậu bé thay quần áo.

Trần Minh Tân đứng ở cửa bị phớt lờ, liền cúi đầu nhìn áo sơ mi đen cùng quần âu trên người mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn sang hai mẹ con mặc cùng một màu xanh nhạt, anh không khỏi nhíu mày.

Anh quả thật không có bộ quần áo nào màu xanh nhạt cả…

Anh sa sầm mặt, bước đến trước tủ quần áo của Trần Mộc Tây, lấy một bộ quần áo sọc đen trắng ra rồi ném lên giường: “Mặc bộ này”

Tô Ánh Nguyệt ghét bỏ: “Không thích bộ này đâu, màu xanh nhạt đẹp mà, lại tôn da nữa”

Trần Minh Tân liếc Trần Mộc Tây một cái, lạnh nhạt nói: “Bộ này không sợ bẩn”

Trần Mộc Tây nhạy cảm phát giác ra sự uy hiếp trong câu nói của ba mình.

Cậu bé sợ ba, nhưng ba lại sợ mẹ.

Suy tính vậy, Trần Mộc Tây cũng mạnh dạn hơn.

Cậu bé bĩu môi, nắm lấy quần áo trên người rồi nói với Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ, con cũng thích bộ này”

Tô Ánh Nguyệt thương con trai, ôm lấy cậu bé rồi hôn cậu một cái: “Vậy thì mặc bộ này đi, không phải thay”

Trần Mộc Tây mãn nguyện nhìn sang Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân nhíu mày, được lắm, tên tình địch kiếp trước này sắp trèo lên đầu anh ngồi rồi.

Đã lâu lắm rồi Trần Mộc Tây không được đi chơi cùng ba mẹ.

Trong ba người, cậu nhóc là người vui vẻ nhất.

Cậu nhìn sang ba đang đi ở bên cạnh, mặt mũi cùng quần áo đều một màu đen thui, chỉ có mỗi mình ba là mặc khác màu, trông rất tội nghiệp.

Vậy nên, lúc cậu uống nước liền cố tình đổ nước ra ngoài, làm ướt hết quần áo của Trần Minh Tân.

Sau đó liền kinh ngạc nói: “Ôi, quần áo của ba ướt hết rồi”

Trần Minh Tân liếc cậu bé một hồi, không đoán ra được con trai mình đang âm mưu gì.

Thế là, một nhà ba người đi đến trung tâm mua sắm mua quần áo.

Trần Mộc Tây thấy tiệm nào có bán quần áo màu xanh nhạt thì liền chạy đến tiệm đó.

“Mẹ, cái này cùng màu với chúng ta nè!”

Sau đó, cậu bé liền nháy mắt với Trần Minh Tân.

Nhưng hiển nhiên Trần Minh Tân lại không có hứng thú gửi ánh mắt trao tâm tư với cậu, chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái rồi quay sang nói với Tô Ánh Nguyệt: “Em thấy bộ này thế nào?”

“Anh thử xem sao” Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên, Trần Minh Tân vốn không thích những màu nào quá sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.