CHƯƠNG 740: ANH CẢM THẤY QUÁ HẠNH PHÚC, LẠI CÓ CHÚT SỢ HÃI
Sau khi Tô Ánh Nguyệt về nhà, tâm trạng cô không vui vẻ cho lắm.
Trần Minh Tân nhận ra cảm xúc của cô trùng xuống, rót cho cô một cốc nước, hỏi cô: “Sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó nắm chặt chiếc cốc trong tay, cô ngừng lại một lúc, rồi nói: “Tô Thành nhập viện rồi.”
“Tuổi tác cao rồi, ốm đau là chuyện bình thường.” Trần Minh Tân nhàn nhạt nói, lấy chiếc cốc trong tay cô đặt xuống.
Tô Ánh Nguyệt gật gật đầu, nhớ lại những câu nói trước đó của Tô Thành liền lên tiếng hỏi Trần Minh Tân: “Lúc em nằm viện, ông ấy từng đến bệnh viện thăm em sao?”
Trần Minh Tân suy nghĩ một lát mới gật đầu: “Ừm, có đến, mỗi tháng đều đến một lần, có điều anh không cho ông ấy vào trong, anh tưởng rằng em không muốn gặp ông ấy.”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không sao, tình nghĩa giữa em và ông ấy đã cạn từ lâu rồi.”
Cô lại nghĩ đến cảnh tượng mà mình chứng kiến trong bệnh viện.
Thật sự bị cô nói trúng rồi, Tô Thành về già đúng thật là cô quạnh.
Bệnh tật phải nhập viện, đến con trai ruột của mình cũng không đến thăm mình.
Cô nói chuyện này cho Trần Minh Tân, Trần Minh Tân lạnh lùng cười: “Tô Nguyên Minh nếu như đến thăm ông ấy vậy thì chắc chắn là muốn khiến ông ấy tức chết rồi, hiện tại Tô Nguyên Minh luôn nhắm vào tập đoàn Tô thị, ông vốn dĩ không dám để cho Tô Nguyên Minh biết chuyện ông bị bệnh phải nhập viện.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Quả nhiên đúng là cha nào con nấy.
…..
Nhưng chuyện cô không nghĩ đến là trước ngày kết hôn một ngày, Tô Thành lại đến Vịnh Vân Thượng tìm cô.
Trần Minh Tân đúng lúc đi đến nơi tổ chức hôn lễ ở CLB Ngọc Hoàng Cung, kiểm tra tiến độ chuẩn bị.
“Phu nhân, bên ngoài có một ông lão tìm cô.”
“Ông lão?” Tô Ánh Nguyệt nhất thời không nghĩ ra có thể là ai, dứt khoát đứng lên cùng người làm đi ra ngoài.
Đi đến cửa liền nhìn thấy Tô Thành mặt vest, chống gậy ba-toong đứng đó, thần sắc hồng hào.
Sức khỏe của ông so với ngày hôm đó ở bệnh viện đã tốt hơn rất nhiều.
Tiết trời chuyển lạnh, nhưng dưới ánh nắng chói chang, vẫn có chút oi ả.
Tô Ánh Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, nói với người làm ở đối diện: “Mời ông Tô vào trong này ngồi.”
Nói xong, liền quay người đi về phía phòng khách.
Người làm sau khi pha trà xong bưng đến, cũng lập tức rời đi chỗ khác.
Tô Ánh Nguyệt và Tô Thành ngồi đối diện nhau, hai người sau khi im lặng uống hết nửa bình trà, Tô Thành mới mở miệng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Ông lấy ra một tập tài liệu trong chiếc cặp, đưa đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Cháu kí tên vào đây đi.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn mấy chữ ghi trên tập tài liệu, sắc mặt hơi biến đổi: “Ông có ý gì?”
“Ta đã già rồi, không còn sức lực nữa, đầu óc cũng không còn minh mẫn, không thể quản lý nổi công ty lớn như vậy nữa, tên bất hiếu Tô Nguyên Minh đó, ta hiểu hơn ai hết, nó không thể gánh vác được việc này, tập đoàn Tô Thị không thể giao vào tay nó, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị phá hủy.”
Trong giọng nói của Tô Thành mang theo chút đau khổ.
Ánh mắt của Ánh Nguyệt lại một lần nữa rơi trên mấy chữ ghi trên bìa tập tài liệu.
Giấy chuyển nhượng cổ phần.
Tô Thành muốn chuyển một nửa cổ phần của Tô Thị cho cô.
Tô Ánh Nguyệt có chút không hiểu, Tô Thành tại sao lại làm như vậy, cho nên nhất thời cũng không nói gì. Tô Thành tưởng rằng Tô Ánh Nguyệt muốn từ chối, ông liên tiếp nói: “Cháu cứ coi như là đang làm một chuyện tốt đi, Tô Thị cũng có một phần tâm huyết của ba cháu, còn có bao nhiêu nhân viên cốt cán nữa, bọn họ đã dành cả đời cống hiến cho Tô Thị, cháu cũng không thể cứ vậy khoanh tay đứng nhìn Tô Nguyên Minh hủy hoại công ty chứ?”
Ông nói đến chữ cuối cùng, lắc lắc đầu, trong mắt đã ngấn lệ.
“Ánh Nguyệt à, ta hồ đồ cả một đời, chỉ có bây giờ mới là lúc tỉnh táo nhất, ta cũng không mong cháu sẽ tha thứ cho ta, cháu cứ xem như là giúp ta một việc đi, làm một việc tốt, được không?”
Giọng điệu cầu xin của ông và thần sắc sám hối khiến Tô Ánh Nguyệt không nhẫn tâm.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Tô Thành thấy hối hận.
Bởi vì sớm đã không còn mong chờ gì nữa, cho nên trong lòng cô cũng không có dao động gì.
Cô nghĩ đến ba ruột của mình là Tô Chí, tròng mắt lại bất giác đỏ lên.
Giống như lúc đó, cô không hiểu Tô Thành tại sao lại có thể tàn ác như vậy, cô cũng không thể hiểu ông ấy bây giờ tại sao lại đột ngột sám hối.
Cô sụt sịt nói: “Cổ phần cháu sẽ nhận, nhưng cháu không nhận không, cháu sẽ theo giá trên thị trường, mua lại cổ phần của Tô Thị từ tay ông.”
Tô Thành lập tức lắc đầu: “Không cần mua, cháu vốn dĩ là người của nhà họ Tô, cháu…”
“Chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ rất lâu trước đó rồi.” Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn ông, đôi mắt hoa đào xinh đẹp toàn là sự lạnh nhạt.
Câu nói dở của Tô Thành liền mắc kẹt trong cổ họng.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục nói: “Đợi sau khi hôn lễ của cháu kết thúc, cháu sẽ làm hợp đồng, bảo người mang đến cho ông.”
Tô Thành nghe ra được sự kiên quyết trong giọng điệu của cô nên cũng không nói nhiều nữa.
Tô Thành vừa mới rời đi khỏi thì Trần Minh Tân quay về.
Anh vừa vào phòng khách đã thấy Tô Ánh Nguyệt tròng mắt đỏ hoe ngồi trên sofa, giống như vừa khóc xong vậy.
Trái tim anh như bị bóp lại, bước nhanh đến hỏi: “Sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt trong mắt trào ra như nước lũ, không ngừng tuôn ra.
Trần Minh Tân nhất thời thấy hoảng, ôm cô vào lòng, nghĩ đến lúc anh đi vào có nhìn thấy một chiếc xe rời khỏi đây, liền hỏi cô: “Ai đến vậy?”
Tô Ánh Nguyệt nghẹn ngào nói: “Tô Thành.”
Giọng nói của Trần Minh Tân bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Ông ta đến làm gì?”
“Ông ấy đưa giấy chuyển nhượng cổ phần cho em… em không cần… ông ấy còn nói xin lỗi em… huhu…” Tô Ánh Nguyệt nói đến chữ cuối liền không cầm được nước mắt khóc nấc lên.
Tiếng xin lỗi đó, Tô Thành đã nói trước khi rời khỏi.
Lúc đó, cảm giác của Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa rõ ràng như bây giờ.
Nhưng lúc này được Trần Minh Tân ôm vào trong lòng, cảm giác bất lực và chua xót kia lại nhanh chóng trào ra, khiến cô vô cùng buồn bã.
Xin lỗi có thể làm được gì, ba cô cũng đã mất rồi.
Bị những người đó hại chết, cũng không thể quay lại nữa.
Những uất ức mà cô từng phải chịu, cũng đã lưu lại những vết thương sâu trong trái tim cô.
Mặc dù những chuyện đó cũng đã qua rồi, đau đớn cùng uất ức cũng đã nguôi ngoai.
Cô không hận nữa, nhưng cũng không thể tha thứ.
Trần Minh Tân ôm cô càng chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Hôn lễ của chúng ta vẫn là không nên để ông ấy đến, được không?”
“Được!” Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng đồng ý.
Ngay sau đó, anh ôm cô lên, vừa đi lên lầu vừa hỏi cô: “Bữa tối muốn ăn gì nào, nói với anh, anh chuẩn bị cho em, em lên trên nghỉ ngơi một chút đi, ngủ dậy là được ăn cơm rồi.”
Giọng nói của anh dịu dàng lại mang chút dỗ dành.
Cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt dần dần bình thường trở lại, kể tên một vài món ăn.
Trần Minh Tân ghi nhớ tên các món ăn trong lòng.
Đến phòng ngủ, Trần Minh Tân ở bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, nhìn cô ngủ say rồi, sau đó mới xuống lầu.
Anh gọi điện thoại cho Tô Thành.
Không hề vòng vo, anh nói thẳng vào vấn đề: “Ông Tô, nếu như có thể, tôi hi vọng ngày mai ông đừng xuất hiện tại hôn lễ của chúng tôi.”
Mặc dù Tô Thành không có số điện thoại của Trần Minh Tân, nhưng ông nhận ra được giọng nói của Trần Minh Tân.
Ông không thể quên Trần Minh Tân, một người trẻ tuổi mà ông vừa gặp đã cảm thấy kinh sợ.
“Nhưng Ánh Nguyệt, con bé đã đưa thiệp mời cho ta…”
“Cho dù cô ấy đưa thiệp mời cho ông, ông có mặt mũi nào mà đến sao?”
Lời của Trần Minh Tân trực tiếp đâm thẳng vào tim của Tô Thành.
Chỉ khi ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, anh mới vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, ở trước mặt người ngoài, anh vẫn là Trần Minh Tân lạnh lùng, thẳng thắn như cũ.
Hồi lâu sau, Tô Thành mới lên tiếng trả lời: “Ta biết rồi.”
Ngắt điện thoại, Trần Minh Tân quay đầu liền nhìn thấy Trần Mộc Tây đang kéo lê dép xuống lầu.
Thằng bé trước đó vẫn đang ngủ trên lầu.
Thằng bé ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Minh Tân đang nhìn nó, chớp mắt, chạy về phía Trần Minh Tân, ôm lấy chân anh: ‘Ba, ba về rồi.”
Trần Mộc Tây là một đứa bé đáng yêu, thằng bé nhìn như vậy trông rất dễ thương.
Trần Minh Tân vốn luôn lạnh nhạt cũng không nhịn được nựng má thằng bé một cái.
Mặt anh không cảm xúc nựng má Trần Mộc Tây, cảm thấy rất thú vị lại muốn nựng thêm.
Trần Mộc Tây cau mày, có chút ghét bỏ, nhưng lại không trốn tránh.
Phản ứng của thằng bé khiến Trần Minh Tân không khỏi bật cười, lúc trước sao lại không cảm thấy trẻ con cũng rất đáng yêu.
Sau đó, anh ôm Trần Mộc Tây lên: “Đi lên phòng của mẹ đi.”
“Mẹ đang làm gì ạ?” Trần Mộc Tây sờ cằm của Trần Minh Tân hỏi.
Trần Minh Tân nhíu mày: “Tâm trạng của mẹ không vui, con đến ở cùng mẹ đi, nhưng không được làm mẹ tỉnh đó.”
Trần Mộc Tây mở to mắt, trả lời: “Vâng.”
Là con trai của mẹ, mẹ không vui, Trần Mộc Tây đương nhiên đồng ý ở cùng mẹ chọc mẹ vui vẻ.
“Đi đi.”
Trần Minh Tân đặt thằng bé xuống đất, vỗ vỗ mông thằng bé.
Trần Mộc Tây sờ mông mình, cau mày nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ đành hậm hực lên lầu.
Trần Minh Tân lơ đễnh cau mày: “Vỗ mông một cái thì đã làm sao? Nếu như làm mẹ con tỉnh, bố sẽ đánh con đó, con tin không?”
Trần Mộc Tây không quay đầu lại, chạy càng nhanh hơn, chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đứa con trai này, vẫn có chút tiền đồ.
Chạy nhanh như vậy, lại có thể chọc mẹ nó vui vẻ.
…
Bởi vì ngày mai phải tổ chức đám cưới, buổi tối Tô Ánh Nguyệt đi ngủ rất sớm.
Ngược lại thì Trần Minh Tân có chút không ngủ được.
Anh cùng với Trần Mộc Tây xem phim hoạt hình ở trong phòng khách một lúc, Trần Mộc Tây cũng ngáp ngủ liên tục.
“Ba, ba sao còn chưa ngủ, con buồn ngủ rồi…” Thằng bé nói, lại ngáp ngủ một cái nữa.
“Buồn ngủ rồi thì đi ngủ thôi.” Trần Minh Tân liếc thằng bé một cái.
Trần Mộc Tây nhảy xuống sofa muốn lên lầu, đi một đoạn xa rồi lại quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân đang cô đơn một mình ngồi đó, sau đó liền quay lại.
Trần Minh Tân nhìn thấy thằng bé quay trở lại liền hỏi nó: “Không phải là buồn ngủ rồi sao?”
Trần Mộc Tây ôm một cái gối ôm trong lòng, lẩm bẩm nói: “Ba một mình ở đây, ba không thấy sợ sao?”
Trần Minh Tân bật cười, muốn ở cùng anh thì cứ nói thẳng, sao phải vòng vo như vậy, còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, cũng không biết giống ai nữa.
Có điều Trần Mộc Tây suy cho cùng cũng còn nhỏ tuổi, không lâu sau đã ngủ mất, cơ thể nhỏ bé nằm lệch ra, dựa vào người Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân cầm điều khiển từ xa lên, tắt ti vi đi rồi mới nhẹ nhàng ôm thằng bé lên
Bế Trần Mộc Tây về phòng ngủ rồi anh lại về phòng nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt ngủ rất say, anh hôn nhẹ lên trán cô, liền cầm lấy điện thoại ngồi ở trong góc tắt âm thanh đi một mình chơi trò chơi.
Không ngủ được.
Anh cảm thấy quá hạnh phúc, lại có chút sợ hãi.
Tự nhiên thấy sợ hãi.
Trò chơi này anh chỉ vừa chơi, vậy mà đã đến nửa đêm.
Một tin tức mới đột nhiên được tung lên.
“Phu nhân tổng giám đốc trước của Tập đoàn LK, năm xưa đã từng dùng thuốc cấm.”
Chỉ là nhìn thấy mấy chữ phía trước, Trần Minh Tân đã không thể ngồi yên được nữa.