CHƯƠNG 748: CÙNG NHAU TRỞ VỀ NHÀ HỌ BÙI.
Hai người em một câu anh một câu lại bắt đầu cãi nhau.
Những câu hỏi lúc trước của An Hạ, Bùi Chính Thành không trả lời, cô cũng không truy hỏi.
Nhưng, tối hôm đó, An Hạ bị Bùi Chính Thành ném lên giường dạy dỗ đến tận nửa đêm.
Sau khi kết thúc, Bùi Chính Thành ôm An Hạ cùng nhau tắm rửa, sau đó kéo khăn tắm quấn lấy An Hạ ôm cô quay lại phòng ngủ.
An Hạ bò vào trong chăn, nheo mắt nhìn Bùi Chính Thành lấy đồ ngủ của cô qua.
Anh nhìn bộ dạng mềm nhũn của An Hạ, biểu cảm trên mặt cũng không khỏi dịu dàng hơn, nhưng những lời nói ra lại không biết xấu hổ.
“Còn có sức lực mặc sao?”
An Hạ liếc xéo anh, giật lấy quần áo ngủ mặc vào.
Bùi Chính Thành tắt đèn, ngủ trên giường, ôm cô vào lòng.
Căn phòng tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
An Hạ rất mệt, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Cô nghe thấy Bùi Chính Thành gọi cô: “Hạ Hạ.”
“Ừ.” An Hạ khẽ trả lời một tiếng, di chuyển cơ thể, có chút bực mình nói: “Đừng ôm chặt như vậy, khó chịu.”
Bùi Chính Thành khẽ cười, đưa tay lên xoa bóp cho cô, anh chưa từng làm loại chuyện này, nhưng cũng biết lực phải nhẹ một chút.
Lực của anh được không chế rất tốt, An Hạ cảm thấy rất thoải mái, hừ hai tiếng, nhưng lại không nói gì.
Trong bóng tối, những chuyện ban ngày không thể nói ra, lúc này Bùi Chính Thành lại cảm thấy không quá khó nói.
Anh kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong nửa năm anh quay về Cảnh thành.
An Hạ yên tĩnh lắng nghe Bùi Chính Thành nói.
Cô biết, rất có khả năng Bùi Chính Thành đã bị nhốt trong nhà.
Bùi Chính Thành nói xong những chuyện này, An Hạ lên tiếng hỏi: “Vậy lần này thì sao? Là vì đám cưới của BOSS Trần nên bọn họ mới để anh đến?”
Anh chần trừ một lúc mới trả lời: “Ừ.”
“ ‘Ừ’ là sao? Là đúng hay là không đúng.” An Hạ lật người lại, nằm thẳng ra.
Một lúc lâu sau, Bùi Chính Thành mới lên tiếng nói: “Tham gia hôn lễ của Trần Minh Tân chỉ là một nguyên nhân, bọn họ cho anh về để….”
“Để anh đến chia tay với em.” An Hạ thay anh nói ra nửa câu sau.
Mọi chuyện cũng không khác cô dự đoán là bao.
Người nhà họ Bùi sẽ không để một người phụ nữ không gây được chú ý, lại không có gia thế như cô ở cùng với Bùi Chính Thành, lúc đầu không quan tâm đến bọn cô, nhưng về sau, bọn họ phát hiện ra Bùi Chính Thành có thể là thật lòng, vì vậy bắt đầu nhúng tay vào mối quan hệ của bọn cô. Dùng cô để uy hiếp Bùi Chính Thành, không cho anh rời khỏi Cảnh thành.
Anh nói qua loa như vậy, nhưng An Hạ có thể đoán được, có lẽ anh đã bị trông coi rất nghiêm nghặt, nếu không sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô.
Nhưng thân phận của Trần Minh Tân lại khác, lại là bạn tốt của Bùi Chính Thành, đương nhiên nhà họ Bùi sẽ không ngăn cấm Bùi Chính Thành tham gia hôn lễ của Trần Minh Tân.
Vì vậy, bọn họ sẽ cho phép Bùi Chính Thành đến thành phố Vân Châu, ngoại trừ việc tham gia hôn lễ của Trần Minh Tân, còn có một chuyện chính là bắt anh chia tay với cô.
Giọng nói của Bùi Chính Thành có chút u ám: “Không được nhắc đến hai chữ này, không được.”
An Hạ cười nói: “Đúng vậy, cho dù thật sự phải chia tay, cũng không thể chia tay một cách dễ dàng như vậy được, nhà anh có tiền có thế lực, ít nhất cũng phải cho em một chút lợi ích…..”
Thấy cô càng nói càng không tuân theo chuẩn mực, Bùi Chính Thành đe dọa cô: “Còn nói linh tinh nữa, ngày mai đừng nghĩ đến chuyện xuống giường!”
An Hạ hừ một tiếng.
Trong lòng cô biết, Bùi Chính Thành cũng chỉ dọa cô mà thôi.
“Bây giờ, bọn họ đang giục anh quay về Cảnh thành đúng không? Tiếp theo anh định làm gì?”
Trong giọng nói của An Hạ mang theo một chút ý tứ cười trên nỗi đau của người khác, Bùi Chính Thành nghe thấy vậy liền cau mày: “Cái gì mà anh định làm gì? Là chúng ta!”
An Hạ cũng không tính toán với từ này của anh, nói: “Được rồi, chúng ta phải làm sao?”
Một lúc sau, An Hạ mới nhận được câu trả lời của Bùi Chính Thành: “Chúng ta cùng nhau quay về Cảnh thành.”
“Là sao?”
“Là cùng anh về nhà gặp người lớn.”
….
Bùi Chính Thành dường như đã nghĩ thông suốt, ngày hôm sau bắt đầu chuẩn bị cùng An Hạ về Cảnh thành.
An Hạ biết, quyết định này của Bùi Chính Thành, không nghi ngờ gì chính là đứng về phía đối diện với nhà họ Bùi.
Nhưng biểu hiện của anh rất quyết tâm.
An Hạ nghĩ, cô không có chọn sai người.
Hai người quyết định trở về nhà họ Bùi, nhưng Trần Mộc Tây sẽ đi đâu?
Hai người vẫn chưa nghĩ ra được cách sắp xếp cho Trần Mộc Tây, thì An Hạ đã nhận được điện thoại của Tô Ánh Nguyệt.
“Tớ và Trần Minh Tân sắp về rồi, chuẩn bị lên máy bay.”
An Hạ có chút không phản ứng kịp: “Không phải hai người đang đi hưởng tuần trăng mật sao? Sao về nhanh vậy, còn chưa đi được mấy ngày.”
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt vừa nhẹ vừa nhanh: “Tớ mang thai rồi.”
An Hạ nhận điện thoại có bật loa ngoài, Bùi Chính Thành ở bên cạnh nghe được câu này, vội vàng nói: “Báo ứng, báo ứng nha!”
Quay đầu lại nhìn thấy An Hạ và Trần Mộc Tây đều đang nhìn mình, anh vội vàng trở nên đứng đắn, nói: “Anh đi gọi hoa quả cho hai người! Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Sau đó, anh ngâm nga một bài hát rời đi.
Anh rất hiểu Trần Minh Tân, ném Trần Mộc Tây cho bọn họ chạy đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ lại có một sinh mệnh xuất hiện!”
Thật sự rất thích nghe và rất muốn xem nha!
Ngày hôm sau Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đã về đến thành phố Vân Châu.
Về đến thành phố Vân Châu, hai vợ chồng đặt một bàn ở CLB Ngọc Hoàng Cung mời mọi người ăn cơm.
An Hạ và Bùi Chính Thành dẫn theo Trần Mộc Tây đến.
Vừa vào đến phòng bao, Trần Mộc Tây liền chạy về phía Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ!”
Sau đó thằng bé vẫn chưa bổ nhào lên người Tô Ánh Nguyệt đã bị Trần Minh Tân nửa đường chặn lại.
Trần Minh Tân lạnh mặt, bế Trần Mộc Tây ngồi lên ghế: “Con ngồi yên ở đây cho ba! Không được nhúc nhích!”
Tô Ánh Nguyệt véo eo Trần Minh Tân: “Anh tránh ra! Ai cho phép anh dạy dỗ con trai em.”
Bùi Chính Thành ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy rất đau, nhưng vẻ mặt Trần Minh Tân vẫn không thay đổi nói với Tô Ánh Nguyệt: “Anh sợ thằng bé va phải em.”