CHƯƠNG 760: CHÚNG TÔI ĐÃ KẾT HÔN
Người đàn ông vô liêm sỉ!
Khoảnh khắc tiếp theo, An Hạ nhếch miệng nói: “Đúng lúc em cũng hơi đói rồi.”
Rốt cuộc, cô đã quá dễ dàng thỏa hiệp với Bùi Chính Thành.
…
Hai người trở về nhà họ Bùi đầy vui vẻ.
Vừa bước vào cổng sân, thấy Thư Nhã Niệm bước ra khỏi đó, mang theo một chiếc cốc giữ nhiệt.
Bùi Chính Thành cuối cùng cũng bắt được cô dâu của mình, anh vui đến độ nhìn thấy Thư Nhã Niệm cũng mỉm cười với cô ta: “Mợ hai đến bệnh viện ạ?”
Đôi mắt Thư Nhã Niệm lóe lên nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người họ, rồi gật đầu, mỉm cười có phần xa cách: “Vâng, ngày hôm qua cậu đi đâu vậy ạ?”
“Lên Lâm thị có chút chuyện, cô vào viện đi, đừng để anh hai đợi lâu.” Bùi Chính Thành nói xong liền dẫn An Hạ đi vào.
Thư Nhã Niệm tay nắm chặt tay cầm của chiếc cốc giữ nhiệt, vừa rồi Bùi Chính Thành gọi là “Anh hai”?
Kể từ khi cô ta gả cho Bùi Diệp Kỳ, Bùi Chính Thành chưa bao giờ gọi Bùi Diệp Kỳ là “Anh hai”.
Cô ta thậm chí còn thầm vui mừng vì mình đã có một vị trí trong lòng Bùi Chính Thành, nếu không, Bùi Chính Thành đã không hận Bùi Diệp Kỳ nhiều năm như vậy.
Ngày thường, khi nhà họ Bùi nằm viện hoặc đi làm, chỉ có dì Lưu là ở nhà.
Ngay khi dì Lưu nhìn thấy hai người, dì ấy đã mỉm cười chào: “Lại đến Lâm thị à?”
Lời nói của dì ấy rõ ràng là nói với Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành gật đầu: “Vâng, ngày hôm qua con định đến đó tạm thời.”
“Lần nào về cũng đi Lâm thị hết, đói bụng chưa, dì nấu cơm cho con, những người khác buổi trưa cũng không về ăn cơm, cũng may là con về…”
Dì Lưu thì thào bước vào bếp.
Hai người ăn xong thì trở về phòng.
An Hạ đi thay quần áo, nhưng Bùi Chính Thành không biết đang nghịch cái gì trên điện thoại.
Một lúc sau, cô thay quần áo rồi đi ra, lấy điện thoại di động, thấy trên đó có tin nhắn chuyển tiền trên Messenger.”
Sau khi mở ra, Trần Minh Tân là thực sự chuyển tiền cho cô.
Mặc dù có chút không hiểu, cô vẫn nhấp mở bộ sưu tập.
Cô chết lặng ngay khi nhận được tiền thanh toán.
Chín số ba!
Ba trăm ba mươi ba triệu ba trăm ba mươi ba nghìn ba trăm ba mươi ba đồng!
Cái này là để làm gì?
Boss Trần uống quá nhiều rồi? Chuyển nhầm?
Cô gửi cho Trần Minh Tân một stickers run rẩy, sau đó lại gửi một tin nhắn: Boss Trần, anh chuyển nhiều tiền như vậy cho tôi làm gì?
Không mất bao lâu, Trần Minh Tân trả lời cô: Chúc mừng cô đã kết hôn.
Ôi…
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Chính Thần, thấy anh đang gõ điện thoại di động đang cầm trên tay vừa cười tự mãn.
Đầu tiên cô chạm vào newsfeed nhìn, cô thấy bài viết mới của Bùi Chính Thần, đăng một bức ảnh giấy đăng ký kết hôn với bốn chữ: Chúng tôi đã kết hôn rồi.
Nhưng có điều kỳ lạ là, ngoại trừ Tô Ánh Nguyệt đáp lời “chúc phúc” phía dưới, Trần Minh Tân và Nam Sơn đều không thấy đâu.
Cô lặng lẽ đi đến phía sau Bùi Chính Thành, trông thấy anh đang gửi tin nhắn cho Trần Minh Tân, sau khi gửi nhiều tin nhắn, Bùi Chính Thành cũng phớt lờ anh ta.
Anh lại trả lời: Đừng nghĩ anh không trả lời thì tôi không biết anh đang ở đây.
Cô nhìn lướt qua tin nhắn anh đã gửi ở trên.
“Trần Minh Tân, tôi đã kết hôn rồi!”
“Bà mẹ! Tôi kết hôn anh cũng phải ra mặt chúc mừng chứ!”
“Tôi biết anh nhất định là ghen tị với tôi!”
An Hạ không nhịn được mà nhìn thẳng, sao cô lại cảm thấy Bùi Chính Thành chẳng khác nào một đứa trẻ được mua món đồ chơi yêu thích, tự hào khoe khoang.
Sau khi Bùi Chính Thành bấm nút quay lại, An Hạ mới nhìn thấy danh sách tin nhắn đều là “Tôi kết hôn”.
An Hạ nghi ngờ có phải anh đã tự mình gửi tin nhắn “Tôi kết hôn rồi” cho tất cả mọi người bạn trong danh sách không?
An Hạ chợt nhận ra, những con cẩu độc thân như Nam Sơn và những người khác không muốn đọc tin của Bùi Chính Thành là chuyện bình thường.
Mới kết hôn thôi mà hả hê quá.
Lúc này, điện thoại di động của An Hạ lại nhắc nhở chuyển tiền.
Lần này là Nam Sơn chuyển cho cô.
Số tiền cũng khá lớn.
Bùi Chính Thành nghe thấy tin nhắn nhắc nhở mới trên điện thoại di động, mới nhận ra An Hạ không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào.
Anh ho khan rồi nhanh chóng đặt điện thoại sang một bên: “Em đi ra từ khi nào vậy, sao không có tiếng động gì cả.”
An Hạ buồn cười nhìn anh, chưa kịp nói thì trên điện thoại đã có một tin nhắn chuyển tiền khác.
Lần này là Mạc Tây Du.
An Hạ không khỏi bật cười, tại sao ngay cả Mạc Tây Du nghiêm túc như vậy cũng không để ý đến Bùi Chính Thành.
“Em đang cười cái gì vậy?” Bùi Chính Thành tò mò nghiêng người sang bên cạnh cô, lướt ngón tay hai lần trong danh sách tin nhắn của cô, liền thấy tin nhắn Trần Minh Tân và mấy người khác đã chuyển tiền cho An Hạ.
Anh nhấp xem, rồi tỏ vẻ chán ghét: “Chí như vậy thôi?”
Rồi lắc đầu, tự nhủ: “Dù sao khi cưới, họ cũng phải gửi bao lì xì.”
Cô đã nhận được hàng trăm triệu trong vòng vài phút, nhưng Bùi Chính Thành thấy vẫn còn quá ít.
Cô quay đầu lại hỏi Bùi Chính Thành: “Tại sao tất cả bọn họ đều chuyển tiền cho em mà không quan tâm anh?”
Bùi Chính Thành véo cô, khuôn mặt đầy tự mãn: “Ghen tị với anh đấy.”
Trong lòng An Hạ nói, còn không phải là bởi vì anh quá hả hê à!
Tuy nhiên, Bùi Chính Thành vừa đề cập đến “lúc cưới”?
Cô lặng lẽ cười.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt cũng chuyển cho cô số tiền giống như của Trần Minh Tân, sau đó cô ấy gọi điện thoại.
“Điện thoại của Ánh Nguyệt.” Sau khi nói câu này với Bùi Chính Thành, cô kết nối điện thoại.
Có lẽ Tô Ánh Nguyệt bật chế độ loa ngoài, ở đầu dây bên kia có chút ồn ào.
“An Hạ, xin chúc mừng!”
“Cảm ơn cậu, tại sao cậu và BOSS Trần đều gửi cho mình bao lì xì lớn thế!”
“Anh ấy là cho Bùi Chính Thành, mình cho cậu, không có mâu thuẫn nhé.”
“Vậy làm gì chứ, dù sao mình và Bùi Chính Thành giờ đã là người một nhà, hai người cho một…”
Cô quay đầu lại liếc nhìn Bùi Chính Thành, anh chàng lại tiếp tục lên cơn dở hơi, thậm chí còn nghiêng người nghe điện thoại di động của An Hạ.
Đột nhiên, ở đầu dây bên kia đổi người.
Giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của Trần Minh Tân vang lên: “An Hạ, cô bằng lòng gả cho Bùi Chính Thành sao? Nếu không, chúng tôi sẽ giúp cô.”
Bùi Chính Thành nghe thấy cậu này, tức giận ống vào điện thoại: “Trần Minh Tân, anh cặn bã thật, tôi sẽ đoạn tuyệt với anh!”
Kết quả, Trần Minh Tân cười nói: “Mới nhận bao lì xì của tôi mà đã muốn đoạn tuyệt với tôi rồi, cậu chỉ không muốn tặng Nhị Bảo của chúng tôi bao lì xì, cậu nghĩ tôi không biết sao?”
Giọng điệu Trần Minh Tân nghiêm túc đến đáng sợ, An Hạ nhướng mày nhìn Bùi Chính Thành, trong mắt truyền đến sự khinh thường: Không ngờ anh lại là một Bùi Chính Thành keo kiệt như vậy.
Bùi Chính Thành cảm thấy đau não!
“Cúp điện thoại đi, đừng nói chuyện với loại người như vậy!”
An Hạ vỗ vỗ tay anh: “Tránh ra!”
Trần Minh Tân khi nói chuyện với Bùi Chính Thành thì cầm súng đeo kiếm, nhưng khi nói chuyện với An Hạ, anh ấy vẫn nói vài câu chúc phúc rất chân thành.
Cúp điện thoại xong, ánh mắt Trần Minh Tân rơi vào trên bụng Tô Ánh Nguyệt.
Trêu Bùi Chính Thành đau đớn một trận, sự than phiền của anh ấy sau khi ngủ ba ngày liên tiếp trong phòng khách đã giảm nhẹ.
Anh ấy nhìn chằm chằm, nhìn Tô Ánh Nguyệt rất nghiêm túc, nói: “Nguyệt Nguyệt, máy lạnh trong phòng bị hỏng rồi.”
Cho nên hãy cho anh vào ngủ trong phòng ngủ chính đi, cho dù anh không làm được gì vợ, thì sờ sờ hôn hôn là được rồi.
Tô Ánh Nguyệt khẽ liếc anh: “Sau này sẽ có người đến sửa.”
“…” Cách của anh đã không dùng được nữa rồi à?