CHƯƠNG 770: QUÀ GẶP MẶT BỌN HỌ MUỐN TẶNG CÔ
Lúc này An Hạ mới nhớ ra hôm qua, lúc đi cô chỉ mải lo cho Bùi Chính Thành mà không để ý tới tiền thắng bạc
Còn có một nguyên nhân nữa là tiền thắng quá nhiều, hơn nữa quan hệ giữa bạn bè và Bùi Chính Thành cũng không tệ nên An Hạ không muốn cầm.
Bùi Chính Thành nhận lấy túi sau đó nói với Lục Tử Uyên : “Được rồi, cậu có thể đi rồi.”
An Hạ trừng mắt với Bùi Chính Thành rồi đi tới kéo cánh tay Lục Tử Uyên : “Vào đây ngồi đã, cậu tới sớm như vậy đã kịp ăn sáng chưa?”
“Chưa ạ.” Lục Tử Uyên không thèm để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Bùi Chính Thành, cười rất ngoan ngoãn.
Dùng ngoan ngoãn có lẽ không quá phù hợp nhưng giờ phút này Lục Tử Uyên lại cho An Hạ một cảm giác chính là ngoan ngoãn.
“Vừa hay chúng tôi cũng đang ăn, nếu cậu không ngại thì vào đây ăn cùng với chúng tôi luôn.”
Lục Tử Uyên lập tức nhận lời: “Được!”
Trước đó An Hạ chỉ làm bữa sáng cho hai người, bây giờ có thêm Lục Tử Uyên nên cô lại đi vào trong phòng bếp làm thêm một phần ăn nữa.
Nhưng cũng may bữa sáng rất đơn giản, cô chỉ rán thêm một chút thịt xông khói và trứng gà, nướng một cái pizza nhỏ nữa là xong.
Lúc bưng đồ ăn tới trước mặt Lục Tử Uyên, lại hỏi anh ta: “Muốn uống sữa hay là nước trái cây?”
Lục Tử Uyên cũng rất thức thời biết ép nước trái cây khá phiền toái nên nói ra: “Sữa.”
Bùi Chính Thành ngồi bên cạnh rất không vui.
Vì sao An Hạ lại không hỏi anh uống sữa tươi hay là nước trái cây!
Bỗng nhiên bữa sáng ăn này nổi lên sóng ngầm.
Nhưng Lục Tử Uyên lại hết sức thỏa mãn.
Sau khi anh ta bị người nhà đuổi ra thì vẫn luôn ăn cơm ở bên ngoài, mấy người bạn kia của anh ta không ai mời anh ta tới nhà ăn cơm hơn nữa, cũng không phải nhà ai anh ta cũng sẽ tới ăn chực.
Bùi Chính Thành cũng giống như anh ruột của anh ta, mặc dù lớn hơn anh ta vài tuổi nhưng quan hệ rất tốt, đến ăn chực ở nhà Bùi Chính Thành anh ta cảm thấy rất dễ chịu cũng rất thân thiết.
Anh ta ăn hết sạch đồ ăn trong đĩa, sau đó vô cùng tâng bốc nói: “Tài nấu nướng của chị dâu thật là lợi hại.”
An Hạ bật cười, tài nấu nướng của cô như thế nào bản thân cô rất rõ ràng, thỉnh thoảng sẽ phát huy vượt xa bình thường nhưng cũng không không đặc biệt ngon, hương vị chỉ rất bình thường thôi.
Cô cười tủm tỉm nói: “Người có tài nấu ăn ngon thật sự ấy là một người bạn họ Trần của anh ba anh cơ.”
Trần BOSS làm đồ ăn, đây chính là ăn một lần là không thể quên được.
Cô vẫn luôn luôn thắc mắc vì sao một người đàn ông đường đường là Tổng giám đốc lại nấu ăn ngon như vậy.
Mãi sau này cô mới hiểu ra, dù gì cũng là Trần BOSS, người đàn ông này giống như thiên thần vậy, làm gì có chuyện nào có thể làm khó được anh?
“Họ Trần? Chính là Tổng giám đốc của tập đoàn LK kia à?”
Không ngờ Lục Tử Uyên cũng biết.
Lấy Trần Minh Tân làm chủ đề, hai người đầy phấn khích trò chuyện một hồi.
Lục Tử Uyên đột nhiên tới ăn chực bữa sáng rồi lại cùng An Hạ vui vẻ trò chuyện, sau đó mới hài lòng rời đi.
Lúc An Hạ thu dọn bàn ăn mới chú ý tới sắc mặt Bùi Chính Thành đã lạnh giống như bị đóng băng rồi.
Cô biết anh không vui vì chuyện gì nhưng cô vẫn mặc kệ anh một lúc.
Một người đàn ông đã lớn như thế sao ánh mắt lại nhỏ như vậy chứ?
Không phải Lục Tử Uyên chỉ ăn chực một bữa sáng thôi à?
Không phải cô chỉ khen tài nấu ăn của Trần BOSS một câu thôi sao?
Có thế thôi mà cần gì phải hẹp hòi như vậy chứ!
An Hạ dọn dẹp phòng bếp xong cũng cảm thấy bỏ mặc Bùi Chính Thành như vậy cũng đủ lâu rồi, đã tới lúc nên quan tâm tới anh một chút rồi.
Bùi Chính Thành ngồi ở trên ghế sofa ở phòng khách đang cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.
An Hạ đi qua đem túi tiền Lục Tử Uyên mang tới đặt lên trên bàn sau đó ngồi xuống chỗ đối diện với Bùi Chính Thành.
Cô chỉ chỉ vào túi tiền kia, hỏi anh: “Phải làm gì với số tiền này bây giờ?”
Bùi Chính Thành bị An Hạ bỏ mặc một lúc nên trong lòng không hề vui vẻ gì, vốn anh không muốn trả lời cô nhưng bây giờ quả là không nhịn được nên tức giận nói: “Nếu Lôi đã đưa thì dĩ nhiên chính là của nhà chúng ta rồi!”
“Nhưng thắng của bạn anh nhiều tiềna như vậy thì cũng không tốt lắm.” An Hạ đang xoắn xuýt trong lòng.
“Em cho rằng kỹ thuật đánh bài của mấy tên tiểu tử thối bọn họ kém như vậy à?” Bùi Chính Thành dùng ánh mắt như đang nhìn đồ đần nhìn cô: “Là bọn họ cố ý cho anh đấy, số tiền này là quà gặp mặt mà bọn họ muốn tặng em.”
An Hạ nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, cô càng ngày càng cảm thấy bạn bè của Bùi Chính Thành rất kỳ lạ.
Rõ ràng là một đám đàn ông cẩu thả nhưng lại làm ra những chuyện vô cùng có tâm.
An Hạ mím môi cười cười: “Thì ra là như vậy.”
“Không cần khách sáo, cứ cầm lấy dùng đi, chờ tới lúc đám cưới đằng nào bọn họ chả phải chảy máu.” Cũng không biết Bùi Chính Thành nghĩ tới điều gì mà cười rất là tà ác.
An Hạ hơi ngơ ngác một chút, đám cưới?
Cô xấu hổ cúi mặt xuống, gãi gãi tai sau đó nhẹ nhàng “À” lên một tiếng.
Số tiền nhiều như vậy để trong nhà cũng không tốt nên hai người quyết định cầm đi gửi ngân hàng.
Gửi tiền xong, Bùi Chính Thành lại muốn đưa An Hạ đi mua quần áo.
Theo lời anh nói thì đám cưới đương nhiên phải mua quần áo mới.
An Hạ rất bất đắc dĩ, cô cảm thấy so với một người phụ nữ như cô thì Bùi Chính Thành còn so đo hơn.
Cô cho rằng có lẽ Bùi Chính Thành đang che giấu giới tính thật của mình.
Mua một đống lớn quần áo và túi xách mới, hai người mới lái xe trở về nhà.
Bùi Chính Thành thấy An Hạ không vui lắm nên vẻ mặt cũng không thoải mái: “Anh chỉ sợ em phải chịu ấm ức.”
Anh nói khá nhỏ nên An Hạ không nghe được rõ, cô hỏi lại một câu: “Anh vừa nói cái gì đấy?”
“Không có gì.” Không nghe thấy thì thôi anh cũng không muốn nhắc lại lần thứ hai, một ông lớn như anh cũng có cái giá của mình chứ.
Trong lòng An Hạ suy đoán một lát cũng chỉ mơ hồ đoán được là “Anh… Em” gì gì đó, mãi không nghĩ ra được nên cô cũng lười nghĩ tiếp.
Đến dưới chung cư , sau khi dừng xe xong, Bùi Chính Thành túi lớn túi nhỏ trên tay đi theo sau lưng An Hạ hai tay trống không, hoàn toàn là dáng vẻ thê nô.
Nhưng lúc hai người ra khỏi thang máy lại nhìn thấy cửa chung cư đang mở rộng. hơn nữa lại có mấy người vệ sĩ tinh thần vô cũng tốt đứng trông coi cạnh cửa, mặt hai người đều biến sắc.
Mấy người vệ sĩ kia đâu phải là vệ sĩ bình thường, rõ ràng chính là vệ sĩ ở cơ quan lớn tùy có thể tùy ý ra vào.
Bùi Chính Thành đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói: “Không sao đâu.”
An Hạ khẽ gật đầu, đi theo anh vào bên trong.
Vừa vào cửa bọn họ nhìn thấy Bùi Minh Huyền đang ngồi ở trên ghế sofa.
Trên người Bùi Minh Huyền vẫn còn mặc âu phục, lưng ưỡn thẳng tắp ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt nghiêm túc.
An Hạ theo bản năng muốn buông tay Bùi Chính Thành ra nhưng lại bị Bùi Chính Thành nhận ra ý đồ của cô, anh không chỉ không buông ra như cô mong muốn mà ngược lại còn nắm chặt hơn.
Anh đem túi lớn túi nhỏ trong tay đặt sang một bên, nắm tay An Hạ đi đến ngồi xuống đối diện với Bùi Minh Huyền, dùng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về phía Bùi Minh Huyền: “Ông già rồi mà không biết tự tiện xông vào nhà dân là hành động trái luật sao?”
Ánh mắt Bùi Minh Huyền rơi vào trên tay đang nắm chặt của hai người, sau đó lại lập tức chuyển ánh mắt tới trên người An Hạ.
An Hạ bị ông ta nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
“Ai nói với con là ba tự tiện xông vào nhà dân chứ?” Bùi Minh Huyền nghiêm mặt lại, nói rất to giống như không phải đang nói chuyện với con trai mình mà là đang dạy dỗ binh lính của mình vậy.
An Hạ giật mình, dù thế nào thì cũng sẽ không phải do Lục Tử Uyên gọi ông ta tới đây chứ?
Ngược lại, cô lại hiểu được.
Người già đều nóng tính, cho dù mấy người Bùi Chính Thành giỏi giang như thế nào đi chăng nữa thì trong mắt Bùi Minh Huyền cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.