CHƯƠNG 771: CHÚ Ý THÁI ĐỘ NÓI CHUYỆN CỦA CON
Sau đó Bùi Chính Thành hơi nghiêng người về sau khẽ dựa lên ghế sofa, trên mặt là vẻ bất cần đời.
Anh miễn cưỡng mở miệng: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
Thái độ của anh khiến Bùi Minh Huyền lập tức nhíu lông mày lại, vừa bất mãn vừa phẫn nộ.
An Hạ lặng lẽ bấm một cái vào lòng bàn tay Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành quay đầu lại liếc cô rồi nhẹ nhàng vỗ xuống mu bàn tay của cô ra hiệu cho cô đừng lo lắng, anh tự có chừng mực.
Bùi Minh Huyền hít sâu một hơi: “Ông cụ cũng có bệnh hơn nữa cũng đã lớn tuổi rồi, có thể trải qua được mấy lần hù dọa của con nữa?”
“Có thể thay cái cớ khác được không, ba cho rằng mỗi lần đều có thể dùng cái cớ này lừa được tôi à?” Bùi Chính Thành còn nhớ rõ lúc ấy Trần Minh Tân xảy ra chuyện cũng là bởi vì có người truyền tin tức giả nói ông cụ Bùi bị bệnh nên anh mới trở về Cảnh thành.
Trở lại Cảnh thành rồi mới phát hiện ra ông cụ Bùi vẫn đang nhảy nhót tưng bừng nên anh mới bị người ta bắt lại.
Mấy người bọn họ am hiểu nhất chính là làm ra mấy tin tức khó phân thật giả để đánh lừa ánh mắt của người khác.
“Bùi Chính Thành, chú ý thái độ nói chuyện của con.”
Bùi Chính Thành không biết mục đích thật sự mà hôm nay Bùi Minh Huyền tới đây là gì, nhưng cũng biết càng về sau anh và Bùi Minh Huyền sẽ càng nói ra những lời khó nghe.
Mặc dù An Hạ cũng biết khá rõ tình cảnh gia đình anh, nhưng đem những chuyện trong nhà này nói ra trước mặt An Hạ anh vẫn sẽ hơi khó xử.
Anh không để ý đến Bùi Minh Huyền mà quay đầu nhìn về phía An Hạ, trong mắt mang theo một tia dịu dàng không dễ dàng phát hiện ra: “Vừa rồi không phải em cảm thấy hơi mệt sao, có muốn đi nghỉ trước hay không?”
Trước hết An Hạ quay đầu nhìn sang Bùi Minh Huyền sau đó gật đầu với Bùi Chính Thành: “Ừm, vậy em đi nghỉ trước đây.”
Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía Bùi Minh Huyền: “Chú Bùi, cháu về phòng trước ạ.”
Cho dù Bùi Minh Huyền không chào đón cô nhưng những chuyện cô nên làm thì vẫn phải làm.
An Hạ vừa rời đi, bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con lại càng thêm rõ ràng hơn.
“Con sợ ba làm khó cô ta thế à mà phải để cô ta rời đi! Con thử nhìn lại con bây giờ một chút đi, vì một người phụ nữ mà biến thành bộ dạng gì rồi!” Cơn giận của Bùi Minh Huyền gần như đã đến điểm tới hạn, nếu tức giận thêm một chút nữa thì chắc chắn ông ta sẽ bạo phát.
Bùi Chính Thành nở nụ cười chế giễu: “Thế ba thì sao? Còn không phải vì một người phụ nữ tầm thường mà ngay cả người vợ mình lấy về cũng không cần sao?”
Bùi Minh Huyền bị đâm vào chỗ đau, lập tức giậm chân: “Đó là vì chính mẹ con muốn ly hôn với ba!”
“Không ly hôn với ông chẳng lẽ lại phải tiếp tục chịu đựng khuất nhục sống tiếp với ông à? Hôn nhân mười năm cũng không so lại được với một người phụ nữ vớ vẩn ở bên ngoài, nếu ông có bản lĩnh sao lại không cưới người phụ nữ kia về nhà đi? Muốn có tiếng tăm nhưng lại làm ra những chuyện vô liên sỉ, từ nhỏ đã không quan tâm gì tới tôi nhưng khi tôi trưởng thành thì lại muốn tôi phụng dưỡng ông, ba à, không phải là chuyện gì trên đời này cũng đều có thể được như mong muốn của ông đâu.”
Bao nhiêu năm qua Bùi Minh Huyền đều không hề quan tâm tới Bùi Chính Thành chút nào, có chăng là ông cụ Bùi hỏi qua loa một chút nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Khi còn bé trong lòng anh còn cảm thấy khổ sở, cảm thấy không công bằng nhưng sau khi lớn lên rồi anh đã dần dần hiểu rõ mỗi người đều có lập trường riêng của mình, bọn anh không sao hơn nữa ông ta cũng đã cho anh cái mạng này, cho anh họ của nhà họ Bùi để anh có cuộc sống tốt hơn so với rất nhiều người khác.
Những năm qua có thể nói là bình an vô sự.
Mặc dù chuyện Thư Nhã Niệm gả cho Bùi Diệp Kỳ khiến ngăn cách giữa Bùi Chính Thành và bọn họ sâu hơn một chút nhưng còn chưa đến mức để anh trở mặt với Bùi Minh Huyền .
Anh không có tình cảm với Thư Nhã Niệm mà chỉ là bị cô ta bày trò nên cảm thấy hơi canh cánh trong lòng mà thôi, còn đối với Bùi Minh Huyền thì anh đã sớm không còn ôm kỳ vọng gì nữa, dù sao trước giờ ông ta cũng vẫn luôn thiên vị Bùi Diệp Kỳ rồi.
Nhưng nếu bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện của anh và An Hạ, thì anh cũng không cố được nhiều như vậy.
An Hạ là người phụ nữ của anh, là người mà anh muốn chung sống đến hết đời người.
Cô yêu anh, tin tưởng anh.
Nên anh không thể làm ra một chút sai lầm nào, cho dù phải vạch mặt với Bùi Minh Huyền thì anh cũng không thèm để ý.
Lời này của Bùi Chính Thành đã rút cạn hết sạch sức lực của Bùi Minh Huyền .
Ông ta muốn nói cái gì đó nhưng chỉ há to miệng mà không nói được nên lời.
Những năm qua chính xác là ông ta đối với Bùi Chính Thành rất lạnh lùng, ngay cả Bùi Dục Ngôn thì ông ta hỏi đến nhiều nhất cũng chỉ là chuyện làm ăn mà thôi.
So sánh ra thì ông ta thiên vị Bùi Diệp Kỳ nhất.
Cũng không phải là ông ta muốn cố ý thiên vị Bùi Diệp Kỳ, mà là bởi vì Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn rất giống với Lộ Thanh Anh, nên khi ông ta nhìn thấy bọn họ là sẽ nghĩ đến Lộ Thanh Anh.
Ông ta không muốn thừa nhận nhưng lại không có cách nào che giấu sự thật là ông ta thẹn với Lộ Thanh Anh.
Lộ Thanh Anh và ông ta cùng nhau lớn lên, xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng chu đáo.
Mấy người con trai ở khu đó đều vụng trộm thích Lộ Thanh Anh.
Ông ta và Lộ Thanh Anh cũng không phải không có tình cảm gì, nhưng trong một phương diện khác thì ông ta lại không dứt bỏ được mẹ của Bùi Diệp Kỳ, cho nên hết níu lại kéo mới bị Lộ Thanh Anh phát hiện ra.
Đã qua nhiều năm rồi nhưng ông ta vẫn còn có thể nhớ rõ vẻ mặt Lộ Thanh Anh ngày đó.
Vẻ mặt không thể tin rồi lại thất vọng.
Bùi Minh Huyền quay đầu sang một bên, hít sâu một hơi, nói: “Ý của con là sau này không cần ba quan tâm tới chuyện này nữa?”
“Ông cũng lớn tuổi rồi nên bớt can thiệp vào mấy chuyện này đi, ung dung như vậy không phải tốt hơn à?” Bùi Chính Thành mặt không biểu lộ nhìn ông ta, giọng nói hơi lạnh lùng.
Bùi Minh Huyền bị Bùi Chính Thành vạch trần như vậy lúc này đã mất đi bình tĩnh, nhưng mấy lời phía sau này cũng không đâm thẳng vào tim ông ta như lúc trước nữa.
Lưng ông ta hơi cong xuống dựa vào phía sau, giống như thở dài lên tiếng: “Nhưng con cũng quá càn quấy rồi, không thông báo với trong nhà một tiếng mà đã kết hôn với người ta!”
“Lúc tôi lớn bằng tuổi ông tôi cũng có thể chẳng quan tâm nhiều như vậy đâu, tôi sốt ruột nên không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện nói với mấy người nữa, mà sớm muộn gì chẳng phải kết hôn, làm sớm một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao hơn nữa tôi cũng đã ba mươi tuổi rồi.”
Mỗi câu nói của Bùi Chính Thành đều như có gai, khiến cho bây giờ Bùi Minh Huyền đã mất hết sức lực cũng không thể tỏ ra giận dữ nổi nữa.
“Ông nội con sẽ không đồng ý.”
Bùi Chính Thành cười lạnh: “Hôn nhân của ông và mẹ tôi cũng được ông nội đồng ý đấy chứ nhưng không phải cũng chả đi đến đầu đấy thôi?”
Sắc mặt Bùi Minh Huyền tái đi nhìn Bùi Chính Thành: “Đừng quá đáng như thế, bất kể nói thế nào thì con cũng vẫn là con cháu của nhà họ Bùi nên đời này con không thoát nổi quan hệ với nhà họ Bùi đâu!”
“Tôi có muốn không liên quan đến nhà họ Bùi đâu? Là ông đuổi tôi đi đấy chứ.” Bùi Chính Thành khoanh hai tay lại, dáng vẻ lưu manh vô lại.
“Ba không quản được con nữa rồi, con tự giải quyết cho tốt đi! Ông nội con thật sự bị bệnh nhưng có muốn về nhà thăm hay , thì chính con tự xem mà xử lý!”
Bùi Minh Huyền cũng không nhịn được nữa, sau khi vứt xuống câu nói này thì rời đi.
Đưa mắt nhìn Bùi Minh Huyền rời đi cho đến khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình anh.
Anh lấy một điếu thuốc ra hút xong mới đứng dậy đi rửa tay, sau đó trở về phòng tìm An Hạ.
An Hạ đang nói chuyện qua video với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đang phàn nàn với cô: “Bây giờ tớ đã mập như vậy rồi mà mỗi ngày Trần Minh Tân đều nấu canh tẩm bổ cho tớ, mỗi ngày đều là thịt cá, tớ lại mập thêm nữa rồi…”
Cô vừa nói vừa đưa di động xuống dưới, để An Hạ nhìn rõ toàn thân. cô
An Hạ cẩn thận nhìn một chút phát hiện ra Tô Ánh Nguyệt thật sự là mập hơn một chút, trên mặt tuy không trang điểm nhưng vẫn trắng ngần như là nước đậu hũ vậy.