Ông Xã Thần Bí

Chương 776



CHƯƠNG 776: ĐẦU ÓC CÓ VẤN ĐỀ

Bùi Chính Thành nhìn có vẻ là playboy nhưng bản tính anh thiện lượng.

Ban đầu cô thật sự rất ghét anh, nhưng về sau càng tìm hiểu càng phát hiện anh có rất nhiều ưu điểm mà người khác không có.

Mặc dù rất ít khi anh thể hiện ra nhưng cô biết, ở trong lòng anh, cô rất quan trọng.

Cô chỉ có thể khẩn cầu, Bùi Dục Ngôn chú ý tới Bùi Chính Thành, đừng để anh làm loạn.

Anh Côn nghe điện thoại xong thì ra ngoài cùng lão Ngũ.

Lúc này An Hạ mới có thời gian quan sát căn phòng.

Giấy dán tường đã bắt đầu tróc ra, loang lổ mà cũ nát.

Có cửa sổ, nhưng đã bị lắp lưới chống trộm.

Nhìn qua cửa sổ, loáng thoáng có thể trông thấy toà nhà dân bên ngoài, nơi này hẳn là một chung cư cũ kỹ của Cảnh thành.

Cô không hiểu rõ Cảnh thành, hoàn toàn không đoán ra được vị trí đại khái.

Ngửa đầu dựa vào tường, An Hạ hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh một chút.

Nhìn anh Côn đó có vẻ không đơn giản, khá thông minh, còn lão Ngũ hiển nhiên là tầm nhìn hạn hẹp, rất dễ bị mua chuộc, còn háo sắc.

Cô phải đề phòng lão Ngũ đó.

Trong phòng trống trải, không có đồ gì khác, dây thừng trên tay chân cô cũng bị trói vô cùng chặt, hoàn toàn không gỡ ra được, cũng không tìm được vật gì sắc để cắt dây thừng.

Cô mất rất nhiều sức mới bò được từ dưới đất lên, nhảy tới cạnh cửa sổ.

Đến khi cằm bị cọ rách, miệng ngậm đầy rỉ sắt mới mở được cửa sổ.

Tầng này rất cao, cô cúi đầu nhìn xuống nhưng không nhìn được phía dưới có người hay không.

Đột nhiên cô nhìn thấy bồn cây cảnh chỉ lớn chừng chiếc cốc đặt trên bệ cửa sổ, đương nhiên cây đó đã chết khô, bồn hoa rất nhỏ, có thể lọt qua khe hở của lưới chống trộm rơi xuống dưới.

Cô đang định dùng cằm đẩy chậu hoa nhỏ xuống, nếu đập trúng người thì chắc chắn sẽ có người tới tìm cô.

Nhưng nghĩ một lúc, lỡ không đập trúng người thì sao?

Cô cắn răng, đập đầu vào tường, rách da nhưng không chảy máu.

Bỏ đi, không đập đầu nữa, nếu như dùng sức quá mạnh huỷ dung luôn thì sao?!

Cô đưa lưng lại, gắng sức chà sát thật mạnh hai tay đang bị trói chặt lên song cửa sổ, tay lập tức chảy ra một dòng máu tươi.

An Hạ cắn răng, nhỏ máu vào bồn hoa nhỏ, sau khi thấy trong ngoài đều dính máu thì cô mới đẩy bồn hoa xuống.

Bồn hoa dính máu có thể khiến người đi đường thắc mắc đúng không?

Làm xong tất thảy, cô ngồi xuống dựa vào tường, thở hổn hển, tim đập thình thịch.

Làm chút chuyện tự cứu lấy mình cũng hơn ngồi im không làm gì chờ chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh Côn và lão Ngũ vẫn chưa quay lại, cũng không có ai tới gõ cửa.

Đến khi trời tối, lòng An Hạ đã hơi tuyệt vọng.

May mà cô bị thương ở lòng bàn tay, sau khi siết chặt lại cố định vết thương thì cũng không còn chảy máu nữa, nếu không chưa đợi được người tới cứu, cô đã chết vì mất máu trước rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, khi cô dựa vào tường mơ mơ màng màng buồn ngủ thì cửa bị mở ra.

Trong phòng cũng sáng lên, người đi vào là lão Ngũ và anh Côn.

An Hạ từ từ chìm xuống.

Sắc mặt họ đều không tốt.

Anh Côn vừa vào đã nheo mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lão Ngũ lại càng hèn mọn khoá chặt trên người cô, giống như đã lột sạch quần áo cô vậy.

Không khí lạnh thổi vào toàn thân cô, ngay cả nói cô cũng không dám.

Anh Côn lại gần vài bước, nhìn cô từ trên cao xuống: “Mấy người Bùi Dục Ngôn đang tìm kiếm chúng ta khắp nơi, nhìn ra được cô cũng được coi là quan trọng đối với họ.”

Đây là chuyện trong dự liệu, thật ra Bùi Dục Ngôn cũng rất quan tâm Bùi Chính Thành, chuyện của Bùi Chính Thành, anh ấy không thể mặc kệ.

“Để họ đợi một đêm trước đã, ngày mai họ sốt ruột rồi, chúng tôi sẽ hẹn ở một nơi để cô gặp họ, thế nào?” Khi anh Côn nói, trên mặt mang theo ý cười giống như nói chuyện với người bạn cũ.

Điều này khiến An Hạ rùng mình, cô không dám tiếp lời.

Anh Côn vỗ lên mặt cô: “Sợ cái gì, chúng tôi cũng không làm gì cô, mục tiêu của chúng tôi là Bùi Dục Ngôn.”

Lời này của anh ta hơi kỳ lạ, nghe như đang an ủi cô.

An Hạ khẽ cau mày, tỉ mỉ quan sát anh Côn, không ngờ lại thật sự khiến cô nhìn ra vài phần quen thuộc.

Nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra mình đã từng gặp người này.

Cô cảm thấy mình bị trói đến ngốc rồi nên mới cảm thấy anh Côn quen mắt.

Anh ta nói xong thì lấy một xấp tiền ở trong túi ra, xoay người nhét cho lão Ngũ: “Ra ngoài chơi đi, chơi đủ thì về.”

Lão Ngũ ngạc nhiên lại vui mừng: “Anh Côn, tìm gái cũng không cần nhiều tiền đến thế!”

Anh Côn vừa tìm thuốc lá vừa nói: “Cậu có thể tìm vài cô, xinh đẹp chút.”

“Được ạ, cảm ơn anh Côn!”

Lão Ngũ nói xong thì nhanh chân chạy đi.

Chưa bao giờ An Hạ nghĩ tới ngày có hai người đàn ông hoàn toàn xa lạ nói chuyện tìm gái trước mặt cô.

Lão Ngũ đi rồi, thật ra trong lòng cô cũng buông lỏng hơn chút.

Dù sao lão Ngũ vẫn luôn nhìn cô như hổ rình mồi, ánh mắt hắn rất đáng sợ.

Mà hiển nhiên anh Côn không có suy nghĩ gì về phương diện này.

Anh Côn hút thuốc, ngồi xuống sàn nhà trước mặt cô.

Anh ta nhả ra một làn khói rồi hỏi cô: “Cô là người ở đâu?”

An Hạ cảm thấy anh Côn này không phải đầu óc có vấn đề mà là bình thường quá cô đơn, muốn nói chuyện phiếm với cô.

“Dù sao cũng không phải người Cảnh thành.” An Hạ không dám không nói, cũng không dám nói mình là người thành phố Vân Châu.

Anh ta nhướn mày, trông có vẻ hung dữ sau đó tự suy đoán: “Nhìn cô thấp thế này, là người phía Nam à?”

“…” An Hạ thật sự rất muốn mắng lại, nhưng người này là kẻ bắt cóc đang giữ mạng nhỏ của cô trong tay.

Anh Côn cũng không để ý sự im lặng của An Hạ, tiếp tục suy đoán: “Nghe khẩu âm thì là người của thành phố Vân Châu?”

Lần này, An Hạ khiếp sợ.

Xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, trong lòng cô có một dự đoán táo bạo.

An Hạ mím môi, không dám nói ra suy đoán trong lòng.

Anh Côn thấy vẻ muốn nói lại thôi của cô thì nói: “Thế nào? Bị tôi đoán trúng rồi à?”

An Hạ do dự một lát rồi hỏi: “Có phải trước kia anh có quen tôi không?”

Lời vừa dứt, cô nhìn thấy ngón tay đang cầm nửa điếu thuốc lá của anh Côn bỗng siết lại, sắc mặt cũng thay đổi.

Lẽ nào anh Côn này thật sự biết cô?

Anh Côn chỉ ấn đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống đất rồi đứng dậy tới một góc tường khác nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý tới cô.

An Hạ vô cùng nghi hoặc, anh Côn không hề phủ nhận, có phải đã nói lên anh ta thật sự quen biết cô?

Nhưng cô lại không dám hỏi nhiều.

Tối hôm đó, lão Ngũ không về.

Trong phòng không có máy sưởi, An Hạ mơ màng cả đêm, buồn ngủ nhưng không dám ngủ.

Khó khăn lắm mới đợi được tới khi trời sáng, từ sáng sớm anh Côn đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình An Hạ.

Cô đói bụng một ngày một đêm, không còn chút sức lực nào, không ngờ còn sinh ra ảo giác có người gõ cửa.

“Có ai ở trong không…”

Thậm chí còn nghe nhầm nữa.

Đợi đã!

An Hạ giật mình, cố gắng di chuyển tới cạnh cửa, cụng đầu vào cửa hai cái: “Bên trong có người! Xin hãy cứu tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.