CHƯƠNG 788: LỤC THỜI SƠ NGOẠI TRUYỆN 3
“Ừ.” Lục Thời Sơ nhàn nhạt đáp một tiếng, thấy cô đã đứng vững thì buông cô ra, không tiếng động lùi về sau nửa bước, bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Khi Trình Giai Kỳ thấy Lục Thời Sơ vẫn như trước, dáng vẻ lạnh lùng cách xa cô, trong đôi mắt của cô hiện lên vẻ buồn bã.
Cô cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong đôi mắt, nắm chặt lấy bàn tay của mình, lúc này cô mới nhớ ra mục đích mà mình đến đây.
Cô đưa đồ ăn trong tay cho Lục Thời Sơ: “Buổi tối anh vẫn chưa ăn gì phải không, em mới vừa đi ra từ trong khách sạn, sẵn tiện mang đồ ăn đến cho anh.”
Cô không dám nói mình cố ý mua cho Lục Thời Sơ, cô sợ anh sẽ nặng lòng.
Có lúc Trình Giai Kỳ nghĩ, ngoài mặt Lục Thời Sơ vẫn luôn dịu dàng, trầm tĩnh, nhưng trên thực tế, trong lòng anh có lẽ không thích cô, nhưng bởi vì cô là bạn của Lục Thanh Du, nên anh biểu hiện không quá rõ ràng, sợ cô sẽ khó xử.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng và đang mong chờ nhìn mình của Trình Giai Kỳ , Lục Thời Sơ khẽ nhíu mày, mơ hồ hơi không nỡ.
Đầu mũi của cô đã ửng đỏ, rõ ràng là cô đã đợi rất lâu.
Cô cùng tuổi với Lục Thanh Du, và cũng giống như Lục Thanh Du, là một cô gái xinh đẹp đơn thuần, ở độ tuổi như hoa này, trong sáng và sạch sẽ.
Anh ngưỡng mộ tuổi trẻ và vẻ đẹp của họ, cũng cảm động trước sự chân thành nhiệt tình của họ.
Nhưng, trái tim của anh sớm đã chìm xuống biển sâu cùng với những chuyện xảy ra trong quá khứ, gió thổi cỏ lay cũng không thể khơi dậy những gợn sóng trong lòng anh.
Thấy Lục Thời Sơ vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt của Trình Giai Kỳ dần dần thay đổi: “Anh Lục, anh…”
Lục Thời Sơ ngắt lời cô, giọng nói vẫn bình tĩnh và dịu dàng như ngày thường: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi không đói, cũng không còn sớm nữa, cô về nhà đi.”
Trình Giai Kỳ cố chấp giữ nguyên tư thế khi đưa đồ ăn cho anh, bất động, nhưng nước mắt như sắp chực trào ra: “Anh Lục, em không có ý gì khác, em chỉ…”
“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là tôi không đói mà thôi, hơn nữa em như vậy làm tôi rất khó xử, thời gian của tôi cũng rất gấp gáp, đứng đây nói với cô thêm một câu thì cũng mất thời gian nghỉ ngơi của tôi rồi.”
Vẻ mặt Lục Thời Sơ thờ ơ, giọng điệu xa lánh nhưng không lạnh lùng, anh vẫn luôn là một người ôn hòa, dịu dàng, nhưng phản ứng càng bình tĩnh như vậy của anh, càng làm cho trái tim của Trình Giai Kỳ lạnh lẽo.
Lâu vậy rồi mà Lục Thời Sơ vẫn đối xử như vậy với cô.
Cô cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm thấy Lục Thời Sơ rất quá đáng.
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống: “Chẳng lẽ anh muốn sống cả đời trong phòng thí nghiệm sao? Cho dù anh xảy ra chuyện gì, làm gì, thì anh vẫn phải yêu đương rồi kết hôn chứ!”
Trước đó, cô chưa bao giờ đứng trước mặt Lục Thời Sơ nói nhiều hơn một câu, sợ làm anh không vui, chứ huống chi là cố ý nói những lời thẳng thắn như vậy.
Vẻ mặt của Lục Thời Sơ vẫn không thay đổi, anh nhìn cô với ánh mắt của trưởng bối nhìn đàn em: “Hẹn hò và kết hôn là chuẩn mực của cuộc sống, nhưng không phải ai cũng sẽ làm điều đó, ở tuổi của cô, có lẽ tình yêu là rất quan trọng, nhưng trong thế giới của tôi, phòng thí nghiệm mới là toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi sẽ không thích cô, nên cô cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
Lời nói của anh làm cho Trình Giai Kỳ cảm thấy tuyệt vọng.
Anh đã nói rõ ràng như thế, Trình Giai Kỳ cũng không thể giả ngu được nữa.
“Anh không thử làm sao biết anh sẽ không thích em?” Cô cảm thấy Lục Thời Sơ chỉ muốn cự tuyệt cô mà thôi, cô vẫn muốn cố chấp đến cùng.
“Không cần thử, không thích chính là không thích, về nhà đi.”
Lục Thời Sơ nói xong đi thẳng vào tòa nhà.
Trình Giai Kỳ không cam tâm mà đuổi theo: “Muộn như vậy rồi, anh yên tâm để một mình em đi về sao? Anh không đưa em về sao?”
“Cô trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của mình.” Lục Thời Sơ không quay đầu lại, sau khi nói xong thì đi vào thang máy.
Trình Giai Kỳ nhìn cửa thang máy đóng lại, cô ngồi xuống, khóc nức nở.
Khóc mệt lả, cô thất thần ngồi trên cầu thang.
Cuối cùng, vẫn là cuộc gọi của Lục Thanh Du làm cho cô tỉnh táo lại.
“Giai Kỳ, cậu đang ở đâu vậy, muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về?” Giọng điệu của Lục Thanh Du vô cùng lo lắng.
Trình Giai Kỳ mang theo giọng mũi nói: “Không sao, cậu ngủ trước đi.”
Nói xong, cô cúp máy.
Lục Thanh Du nhạy cảm nghe thấy giọng nói không đúng của cô, nghĩ đến việc trước đó cô ra ngoài vội vàng như vậy thì cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Muộn vậy rồi, cô ta cũng không dám ra ngoài một mình, mà đi tìm Bùi Dục Ngôn.
Tâm trạng của Bùi Dục Ngôn hôm nay rất tốt, cùng với bạn bè lôi kéo chơi đùa với nhau, lúc này mới vừa trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa.
Lúc này rồi mà ai còn tìm anh ta?
Tiếng gõ cửa rất vội, anh ta rất nhanh đã đoán ra là ai.
Mở cửa ra, người đứng ngoài cửa quả nhiên là Lục Thanh Du.
Lục Thanh Du giải thích nói: “Anh cả, trước đó Trình Giai Kỳ có ra ngoài, nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, em vừa gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng tâm trạng của cô ấy hình như không tốt lắm, em nghi cô ấy đi tìm anh họ của em rồi.”
Vừa nghe thế thì khuôn mặt của Bùi Dục Ngôn tối sầm, xoay người cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lục Thanh Du vội vàng đi theo phía sau.
Bùi Dục ngôn quay đầu nhìn cô ta, mày nhíu chặt: “Em đi theo làm gì, về nhà ngủ đi.”
Hai con bé này, lo lắng hết người này đến người kia.
Lục Thanh Du hoàn toàn không nghe lời anh ta, đi tới lập tức nắm lấy góc áo của anh ta: “Em muốn đi theo, anh chắc chắn sẽ mắng cô ấy, chúng em là bạn tốt, có nạn cùng chịu.”
Bùi Dục Ngôn dường như tức giận mà cười lên, nhưng cũng không nói gì thêm.
Khi hai người đi đến dưới nhà của Lục Thời Sơ, thì nhìn thấy Trình Giai Kỳ đang co người lại.
Lục Thanh Du cẩn thận nhìn Bùi Dục Ngôn, vẻ mặt anh ta lạnh lùng đến đáng sợ, cô ta không dám nói gì nữa.
“Trình Giai Kỳ !” Bùi Dục Ngôn đi tới, đỡ Trình Giai Kỳ dậy.
Mùa đêm ở miền Bắc rất lạnh, Trình Giai Kỳ đã tê cóng vì lạnh.
Nhìn thấy Bùi Dục Ngôn, cô ngây người một lúc mới có phản ứng, khàn giọng nói: “Anh cả, sao anh đến đây?”
Bùi Dục Ngôn là người từng trải, không cần hỏi nhiều cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta ra dáng một người anh trai, giọng nói sắc bén: “Trình Giai Kỳ , em nghĩ rằng ở đây cả đêm thì có thể chiếm được sự đồng cảm của Lục Thời Sơ sao? Anh hiểu rõ đàn ông hơn em, trong lòng anh ta không có em, em làm nhiều bao nhiêu nữa cũng uổng công, em là em gái của Bùi Dục Ngôn này, muốn tìm loại đàn ông gì, anh sẽ tìm cho em, hà tất phải phí công theo đuổi một người đàn ông nửa tàn tật như vậy!”
Mắt Trình Giai Kỳ ửng đỏ, cô không muốn nghe Bùi Dục Ngôn nói về Lục Thời Sơ như vậy.
“Anh cả!”
“Giờ em về nhà với anh, không được phép đi tìm anh ta nữa!”
Giọng điệu của Bùi Dục Ngôn quá nghiêm khắc, Trình Giai Kỳ không dám cãi lại, chỉ có thể đi theo anh ta về nhà.
Trên đường về nhà, Lục Thanh Du sợ quá nên không dám nói câu nào.
…
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lục Thời Sơ đã đến phòng thí nghiệm.
Vừa mới thay xong quần áo, Bùi Dục Ngôn đã đến tìm.
Lục Thời Sơ liếc nhìn anh ta, bình thản nói: “Xin lỗi, không phận sự miễn vào, cậu Bùi có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Bùi Dục Ngôn liếc nhìn dòng chữ “Không phận sự miễn vào” được dán trên cánh cửa, bỏ lại một câu “ra ngoài nói chuyện” rồi đi ra.