CHƯƠNG 791 LỤC THỜI SƠ NGOẠI CHUYỆN 6
Có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc gặp rồi lại rất khó nói.
Ngoại trừ những chuyện phiếm, chuyện thường ngày thì có những chuyện thật khó để nhắc đến.
Trần Minh Tân đi đi lại lại trong bếp một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, bước ra ngoài.
Hai người đều nhìn về phía Trần Minh Tân, Trần Minh Tân hơi nhướn mày, đến ngồi cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lục Thời Sơ đứng lên, nói: “Cũng không còn sớm. Hai người ở lại ăn cơm đi. Tôi đi nấu.”
Ý của anh ta là muốn hai người đi về nhưng rất rõ ràng là Tô Ánh Nguyệt không muốn.
Anh ta đã quá quen thuộc với thói quen của Tô Ánh Nguyệt rồi.
“Tôi giúp anh.” Trần Minh Tân đi theo Lục Thời Sơ vào phòng bếp.
Tô Ánh Nguyệt hơi bất ngờ, cô cảm thấy Trần Minh Tân hơi khác thường.
Cô ngồi trên ghế sofa một lúc, rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai người đàn ông trong nhà bếp nấu cơm, cô ngồi đây một mình?
Nhưng nghĩ tới việc hai người có thể nói chuyện hòa hợp như vậy trong lòng cô lại rất vui.
Vui hơn hết là Lục Thời Sơ đồng ý gặp cô, chân anh cũng hồi phục rồi, có thể đứng lên được rồi.
Ở đằng này, Lục Thời Sơ và Trần Minh Tân hai người vào bếp, kẹt trong phòng bếp hẹp, không khí hơi căng thẳng.
Lục Thời Sơ lấy đồ ăn, Trần Minh Tân rửa.
Hai người đàn ông phối hợp rất ăn ý.
Tô Ánh Nguyệt trốn ngoài cửa nhìn một chút, cảm thấy kì lạ lại quay lưng đi ra phòng khách.
Cô không biết rằng, sau khi cô rời đi, hai người đàn ông mới làm chậm lại, bắt đầu nói chuyện.
Trần Minh Tân hỏi trước: “Chân chữa khỏi rồi?”
“Cũng tạm ổn.” Lục Thời Sơ trả lời ngắn gọn.
“Thấy anh như vậy chúng tôi cũng rất vui.”
Lục Thời Sơ thái rau cười nói: “Thật sao?”
Anh ta thì nghĩ rằng, nếu không gặp Tô Ánh Nguyệt thì cô sẽ mãi nhớ đến anh.
Không cần biết thân phận anh là một người đàn anh nhìn cô trưởng thành, hay là một người cứu chồng cô, chỉ cần trong lòng cô lúc nào cũng nhớ đến anh là được.
Đây chính là tâm tư của anh ta.
Chỉ một thời khắc đó thôi, anh thật sự rất hy vọng Trần Minh Tân ích kỷ như trước thì tốt biết mấy.
Thế nhưng, Trần Minh Tân giờ đây cũng thông minh lên rồi. Mặc dù trong lòng vẫn để ý nhưng thể hiện ra rất thoải mái, phóng khoáng.
Tô Ánh Nguyệt muốn gặp Lục Thời Sơ anh ta đưa cô đi gặp.
Tô Ánh Nguyệt hiểu tính của Trần Minh Tân, trước đây Trần Minh Tân ích kỉ như vậy nhưng giờ lại trở nên rộng lượng thế. Điều này khiến cô rất cảm động.
Lục Thời Sơ tự nhiện nghĩ tới một từ mà trên mạng hay dùng. Em gái trà xanh
Từ này rất thích hợp khi nói về Trần Minh Tân.
Lục Thời Sơ nhếch mép hơi chế nhạo, hỏi anh ta: “Cậu thì sao?”
“Tôi rất tốt. Có vợ có con trai.” Trần Minh Tân biết là Lục Thời Sơ hỏi về bệnh của anh ta.
Anh ta bây giờ thực sự rất tốt.
Không gì tốt bằng việc Tô Ánh Nguyệt vẫn ở bên anh ta. Chỉ cần Tô Ánh Nguyệt ở bên là cái gì cũng có thể khắc phục được.
Sau đó hai người đàn ông không nói gì thêm.
Bữa cơm cũng ăn trong yên bình.
Lúc sắp về, Trần Minh Tân đi ra bãi đỗ lấy xe, Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ cùng nhau đi bộ ra cửa khu chung cư.
Hai người tới cổng khu chung cư, Lục Thời Sơ nói với cô: “Ánh Nguyệt, chuyện trước đây đều đã qua rồi. Anh giờ đây rất tốt. Em không cần phải cảm thấy có lỗi. Yên tâm sống tốt với Trần Minh Tân.”
Anh ta nói những lời này vốn dĩ không muốn Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có lỗi.
Nhưng anh ta không ngờ, lời nói đó lại kích động đến Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, nhíu mắt cười: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn dứt quan hệ với bọn em sao? Sau đó anh một mình cô đơn ở Cảnh Thành, còn em và Trần Minh Tân thì sống ổn định ở thành phố Vân Châu? Em nói có anh biết. Không thể nào! Trước đây anh đối xử tốt với em thế nào hết cuộc đời này em vẫn không thể đền đáp hết. Bọn em không thể dứt mối quan hệ với anh. Đợi em sinh con xong, em sẽ gửi bưu thiếp cho anh. Năm mới hoặc ngày lễ em đều sẽ tới thăm anh.”
Thần thái của cô giống hệt với dáng vẻ ương bướng hồi nhỏ. Không khác chút nào.
Tinh thần Lục Thời Sơ hơi sốc. Hai giây sau mới phản ứng lại.
Anh ta cong môi cười, nhìn Tô Ánh Nguyệt, không nói gì.
Đúng vậy. Nếu nói chấm dứt sạch mối quan hệ của anh ta và Tô Ánh Nguyệt. Đó là điều không thế.
Lúc còn bé, anh ta thương cô. Vì cô là một người em gái hàng xóm ngoan ngoãn và đáng yêu.
Lớn hơn chút nữa, ba cô vào tù, anh càng thương cô.
Trước đây, tất cả đều có lý do.
Sau này, tất cả những gì anh làm cho cô đều không có lý do.
Chỉ là vì cô là Tô Ánh Nguyệt.
Yêu hay không yêu, cũng đã sớm nói không rõ ràng. Tô Ánh Nguyệt ba chữ này đã là thói quen khắc sâu trong tâm cốt rồi.
Trần Minh Tân lái xe ra đến nơi, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe.
Lục Thời Sơ nhìn thấy Trần Minh Tân mới mở lời nói với Tô Ánh Nguyệt: “Được.”
Tô Ánh Nguyệt vô cùng vui vẻ, vừa rời đi vừa quay đầu lại nhìn.
Thấy ô tô đi rồi Lục Thời Sơ mới quay người từ từ đi về phía thang máy.
……
Ngày thứ hai Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân rời khỏi Cảnh Thành.
Trong phòng thí nghiệm anh ta nhận được tin nhắn chào của Tô Ánh Nguyệt.
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy thời gian như quay ngược lại vậy.
Mười tám tuổi năm đó, cô bị ép ra nước ngoài. Cũng là ở sân bay gửi tin nhắn cho anh ta. Lúc đó anh ta cũng đang ở nước ngoài.
Bởi vì, đối với Tô Ánh Nguyệt năm mười tám tuổi, ngoài An Hạ ra thì cả thành phố Vân Châu to lớn như vậy cô không có đến một người bạn, cũng không có một người nhớ tới cô.
Anh ta là con một nhà họ Lục, bố mẹ đều rất mong chờ vào anh ta. Năm anh ta mười bảy tuổi cũng bị gia đình ép ra nước ngoài.
Từ nhỏ anh ta đã rất thông minh. Đối với Tô Ánh Nguyệt và nhà họ Tô cũng biết phần nào. Ba mẹ nói với anh ta, con người với con người trước giờ đều không có hoàn toàn và hòa bình.
Con người có thân thiết đến thế nào cũng sẽ vì một số chuyện nhỏ mà nảy sinh mâu thuẫn, dẫn đến tranh cãi. Đây là chuyện bình thường.
Lúc anh ta mới ra nước ngoài, Tô Ánh Nguyệt còn kể khổ với anh ta. Nhưng sau này khi cô trưởng thành rồi thì càng ngày lại càng nói ít đi.
Anh ta về nước thăm người thân, cô cũng chỉ nói chuyện vui chứ không nói chuyện buồn.
Chuyện năm cấp 3 của cô, anh ta gọi điện về cho gia đình, nghe được phong phanh, anh ta cũng từng nói ba mẹ đón Tô Ánh Nguyệt về nhà họ Lục.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại kì vọng vào tình thân. Hơn nữa vì danh dự, nhà họ Tô cũng không đồng ý.
Có đôi khi, tình thân không nhất định sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Những lúc cần thiết, ngược lại sẽ đẩy con người ta xuống đầm lầy.
Cũng là năm đó, anh ta nhận được giải thưởng quốc tế, từ đó được người của Werner Gerich để mắt tới.
Bọn họ dùng người nhà uy hiếp anh ta, dùng Tô Ánh Nguyệt để uy hiếp anh ta.
Khi đó, anh ta đã tại xin về nước học thạc sĩ.
Tô Ánh Nguyệt bị ép ra nước ngoài, anh ta thì bị người của Werner Gerich uy hiếp.
Sau khi đến Cảnh Thành, anh thường nghĩ. Nếu anh không bị người của Werner Gerich để ý, không bị uy hiếp, có phải là kết cục của anh và Tô Ánh Nguyệt sẽ khác nhau, sẽ không có chuyện của Trần Minh Tân nữa?
Nhưng loại giả thiết này chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.
Trong mắt người khác, anh ta từ nhỏ đến lớn đều là một người ưu tú. Anh ta tưởng rằng cả đời này cũng sẽ làm một bác sĩ cứu mọi người, cưới người vợ hiền dịu, đáng yêu, sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng, cuộc sống khác hẳn với những suy nghĩ của anh ta.
Phúc, họa đều đến bất ngờ, ngoài ý muốn.
Vận mệnh, đối với anh, trước giờ đều rất hoang đường.