Ông Xã Thần Bí

Chương 795



CHƯƠNG 795: CHUYỆN RIÊNG CỦA EM, TỰ EM QUYẾT ĐỊNH

Lục Tử Uyên khẩn trương nuốt nước bọt, nói: “Chờ em gái em thôi.”

“Thanh Du à?”

Bùi Dục Ngôn vừa nhìn thấy Lục Tử Uyên ở đây, lại đoán được có thể anh ta đi cùng với Lục Thanh Du. Dù sao Lục Tử Uyên bình thường đều rúc trong quán bar của mình, không có việc gì sẽ không ra ngoài.

“À, đúng, con bé…” Lục Tử Uyên nhất thời hơi nghẹn lời.

Muốn nói Lục Thanh Du đang xem mắt à?

Nói vậy không có vấn đề gì chứ?

Không đúng, anh ta là anh trai của Lục Thanh Du, thu xếp cho em gái mình đi xem mắt còn sợ người khác mắng à?

Anh ta nghĩ vậy thì khí thế cũng tăng lên.

“Thanh Du bảo em giới thiệu đối tượng cho con bé, bây giờ không phải con bé đang xem mắt ở bên trong sao?”

Nào ngờ anh ta vừa nói dứt lời, sắc mặt Bùi Dục Ngôn lại thay đổi, giọng điệu nặng nề nói: “Ở trong phòng à?”

“Đúng vậy, trong phòng yên tĩnh mới dễ nói chuyện.” Lục Tử Uyên cảm giác vẻ mặt Bùi Dục Ngôn thay đổi thì trong lòng hơi khiếp sợ.

Bùi Dục Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Thanh Du là một đứa con gái, cậu để cho cô ấy cùng gã đàn ông xa lạ ở trong một phòng à? Cậu không sợ người đàn ông kia có tâm tư gì đen tối sao?”

Lục Tử Uyên ngây người, giải thích với anh: “Sẽ không đâu. Tịch Nhất là con trai đồng nghiệp của mẹ em, mẹ em cũng biết cậu ta. Nhân phẩm của cậu ta rất tốt, anh cứ yên tâm đi.”

Bùi Dục Ngôn sao nghe được anh ta nói gì, anh hỏi thẳng: “Phòng nào?”

“Anh à, anh thật sự không cần lo lắng đâu, không có chuyện gì đâu.” Lần này, Lục Tử Uyên đã quyết định phải thúc đẩy chuyện tốt này giúp em gái mình. Anh ta chọn mãi mới được Tịch Nhất , anh ta cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, cho nên tất nhiên sẽ không để cho Bùi Dục Ngôn đi tìm Lục Thanh Du.

Bùi Dục Ngôn nghiêm túc như vậy, anh vừa đi qua, không chừng chuyện giữa Lục Thanh Du và Tịch Nhất lại thất bại mất.

Trong phòng, Lục Thanh Du nói chuyện với Tịch Nhất câu được câu không có vẻ không tập trung lắm.

Tịch Nhất bằng tuổi với Lục Tử Uyên , dáng vẻ nho nhã lịch sự, thoạt nhìn rất dễ làm cho người ta có thiện cảm.

Trong lòng Lục Tử Uyên hơi bài xích với hình thức xem mắt này nhưng cũng biết Tịch Nhất là con trai đồng nghiệp của mẹ, về sau cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cô cũng không thể làm người ta mất mặt được.

Hơn nữa, cũng là bản thân cô chủ động đề nghị Lục Tử Uyên tìm đối tượng giúp cô.

Ngoại trừ Bùi Dục Ngôn, cô thật sự chưa từng để ý tới người đàn ông khác, có lẽ cô thật sự có thể thử xem.

“Em ăn thử món này đi, đây là món ăn mới ở đây đấy.”

Tịch Nhất gắp thức ăn cho Lục Thanh Du, Lục Thanh Du hoàn hồn nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cô không hề nhìn đã dùng đũa gắp thức ăn trong bát bỏ vào trong miệng, kết quả là… nghẹn.

Cô ho khan, nước mắt lưng tròng, Tịch Nhất lập tức đứng lên vỗ lưng cho cô, lại chuyển cốc nước cho cô.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Dục Ngôn xuất hiện ở cửa.

Dáng người anh cao lớn lại có khí thế mạnh mẽ, phòng riêng vốn không quá rộng lập tức có vẻ bị thu hẹp lại.

Bùi Dục Ngôn chỉ thấy Tịch Nhất dính sát tới gần Lục Thanh Du thì giận không có chỗ trút.

Anh đi thẳng tới và đẩy Tịch Nhất ra với tư thế rất mạnh mẽ, vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Tịch Nhất: “Cậu làm gì vậy?!”

Vẻ nho nhã lễ độ của Tịch Nhất cũng không phải giả vờ, cậu ta vốn là người như vậy, thấy thái độ Bùi Dục Ngôn như vậy, cậu ta cũng không tức giận.

Vẻ mặt cậu ta bình tĩnh nhìn Bùi Dục Ngôn, khi thấy rõ gương mặt của Bùi Dục Ngôn, trong nháy mắt cậu ta kinh ngạc tới ngây người.

Bùi Dục Ngôn có khí thế quá mạnh mẽ, người bình thường sẽ không thể có được.

Mà trước khi tới đây, Tịch Nhất đã tìm hiểu qua về tình hình trong nhà của Lục Thanh Du.

Cảnh Thành rất lớn nhưng nhà họ Bùi chỉ có một.

Không đợi cậu ta mở miệng nói gì, Lục Thanh Du uống nước xong cũng nuốt được thức ăn xuống, lấy hơi và ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Dục Ngôn: “Anh tới làm gì?”

Bùi Dục Ngôn nhìn cô, thấy thái độ bất mãn của cô thì đồng thời cũng hiểu được vừa rồi Tịch Nhất không phải có hành động vô lý đối với Lục Thanh Du.

Nhưng anh chắc chắn sẽ không xin lỗi Tịch Nhất .

Chẳng lẽ khó tìm được bạn gái như vậy sao? Không ngờ lại đi xem mắt?

Còn nữa, giá trị thị trường của Lục Thanh Du kém tới mức nào, thế mà lại giấu anh đi xem mắt.

Trước khi Bùi Dục Ngôn vào đây, Lục Thanh Du và Tịch Nhất trò chuyện cũng không phải quá tốt, nhưng không đến mức xấu hổ, giờ thêm một Bùi Dục Ngôn bước vào, ba người ngồi ở trong phòng lại lúng túng.

Tịch Nhất rất có năng lực quan sát, tìm một lý do rồi rời đi.

Cậu ta vừa rời khỏi, Lục Thanh Du lại tức giận nhìn anh: “Anh vừa làm gì vậy?”

“Sao phải giấu anh đi xem mắt?” Bùi Dục Ngôn tức giận nhìn cô.

Cô thật sự cảm thấy Tịch Nhất không tệ, có thể thử tìm hiểu sâu hơn. Nhưng anh thì hay rồi, vừa tới lại mắng làm người ta chạy mất.

Bùi Dục Ngôn không hề cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trả lời anh.”

“Sao em phải trả lời anh? Em muốn yêu đương muốn tìm bạn trai, không được sao? Anh quản trời quản đất còn muốn quản chuyện em đi xem mắt à? Anh có năng lực như thế, có phải em ăn cơm, đi ngủ anh cũng muốn quản hay không hả?”

Ngoại trừ thời kỳ nổi loạn ở tuổi mười lăm, mười sáu, đã rất nhiều năm rồi Lục Thanh Du không dùng giọng điệu này để nói chuyện với Bùi Dục Ngôn.

Bùi Dục Ngôn tức giận tới mức cười ngược, nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vẻ tức giận của cô, cười lạnh nói: “Là anh xen vào chuyện của người khác à?”

“Bằng không thì sao chứ? Em đã là người trưởng thành, làm phiền anh đừng có hở tý lại dùng dáng vẻ quản trẻ con này ra trói buộc em. Em có tư tưởng và năng lực phán đoán của mình, chuyện riêng của em, tự em sẽ quyết định.”

Nếu anh chưa từng muốn ở cùng với cô, vậy bớt can thiệp vào chuyện của cô, cho cô bớt chút ảo tưởng đi.

Có thể đối với anh, cô chỉ là một cô em hàng xóm.

Nhưng trong hai mươi mốt năm của đời cô, anh lại đóng vai trò đặc biệt nhất.

Trong phòng hoàn toàn im lặng.

Lục Tử Uyên ở bên ngoài phòng đang áp sát người lên trên cánh cửa nghe ngóng tiếng động trong phòng.

Nhưng anh ta nghe một lúc cũng chỉ có thể nghe được mơ hồ có tiếng nói chuyện, lại không nghe rõ là bọn họ nói gì.

Anh ta cảm thấy cực kỳ chán nản nhưng không dám đẩy cửa bước vào trong.

Anh ta làm anh trai đúng là uất ức mà.

Anh ta đang nghĩ vậy thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Lục Tử Uyên suýt nữa ngã lăn trên mặt đất.

Lục Thanh Du nhìn Lục Tử Uyên khó khăn lắm mới đứng vững, tức giận lườm anh ta một cái rồi hừ lạnh rời khỏi.

Lục Tử Uyên gãi đầu và liếc nhìn vào trong, thấy mặt Bùi Dục Ngôn tái xanh ngồi ở đó với vẻ người lạ chớ lại gần.

Anh ta vội vàng đóng cửa lại, nuốt nước bọt và đuổi theo Lục Thanh Du.

Khi anh ta đuổi kịp, Lục Thanh Du lại khoanh tay đứng dựa vào đầu xe của anh ta, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Anh ta mở cửa xe, bảo Lục Thanh Du lên xe.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Thanh Du bình tĩnh giống như một bà cụ nhỏ. Lục Tử Uyên thò tay bóp mặt cô: “Anh ấy vào trong nói gì? Dáng vẻ này của em chẳng khác nào một bà lão, chà chà!”

Lục Thanh Du xoay đầu sang bên, tránh bàn tay của Lục Tử Uyên.

“Chẳng nói gì cả.”

Bùi Dục Ngôn quả thật không nói gì. Sau khi cô nói chuyện của mình do mình quyết định, Bùi Dục Ngôn cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, mãi đến khi cô ngồi không yên, lại tự mình đẩy cửa đi ra.

Anh hình như rất tức giận.

Tức giận… thì tức giận!

Từ nhỏ đến lớn, cô chọc cho anh tức giận còn ít sao?

Lục Tử Uyên thấy dáng vẻ cô không hăng hái lắm cũng không nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.